Trung bộ, Thiên Đảo.
Một thiếu niên trên miệng treo một nhánh cỏ, cưỡi một con Tuấn Mã, khuôt mặt góc cạnh, vô cùng anh tuấn, đang ngắm nhìn cảnh sắc bốn phía, nhìn về hồ nước trong xanh, vài mái đình nhỏ, thiếu niên này, không ai khác chính là Hoàng Việt, giờ phút này, hắn đang đi ngang qua hồ Ỷ Trúc, nơi đã lưu lại một ít kỷ niệm vui nho nhỏ, Hoàng Việt còn nhớ, ngày hôm đó hắn còn làm thơ đây...
“Tiếc là không thấy con thuyền đó a!” Hoàng Việt thở dài, hắn cũng không biết Dương cô nương nọ lần này có đi đến xem đại hội võ lâm không, dù sao người mình sắp đánh bại cũng là cha ruột của cô ta, dù cho có thù hận gì đi nữa thì đối với việc này hẳn là cô ấy cũng không thể hoàn toàn vui mừng nổi.
Tuy rằng Hoàng Việt cảm thấy Dương Siêu Quần đúng là đáng ghét, nhưng chuyến này hắn cũng không muốn giết chết đối phương, dù gì đối với những người như Dương Siêu Quần, họ chỉ là động cơ có chút xấu xa, nếu như đối phương thật sự quyết định không đội trời chung với Hoàng Việt, thì hắn mới suy nghĩ lại, còn đối phương chẳng qua cũng chỉ là cùng mình đứng ở thế đối lập, không nhất thiết phải trừ khử, dù gì nếu Dương Siêu Quần còn ở trên Võ Lâm, đối với tà phái thì vẫn còn có ích lợi nhất định.
Hoàng Việt cũng không tin tưởng rằng chính phái sễ hoàn toàn chỉ có người tốt, nếu như tà phái không có ai lãnh đạo, có khi người của chính phái lại vùng lên, chiếm lấy chủ đạo giang hồ, giết chóc khắp nơi, dù sao trong võ lâm, chuyện giết chóc là quá mức bình thường, đối với người Trung Hoa, có lẽ họ không có tinh thần như người nước Việt, giang hồ nước Việt tuy có tranh đấu nhưng vẫn là rất đoàn kết, còn ở Võ Lâm Trung Hoa, do không có áp lực từ phía bên ngoài, nên vẫn là hành xử rất ít khi nghĩ đến lợi ích cho cả dân tộc.
Từ xa xa, Hoàng Việt có thể thấy trong những mái đình, có mấy văn nhân đang ngồi đàm đạo, làm văn làm thơ, tuy vậy Hoàng Việt cũng không có bao nhiêu hứng thú, nếu là bàn luận võ học, có khi hắn còn sẽ nán lại xem, dù sao Hoàng Việt cũng chuyên về võ học hơn, dù sao sắp tới cũng phải chiến một trận hoành tráng, tốt nhất là không nên phân tâm quá nhiều.
Hắn cũng không nán lại lâu, lên đường nhanh rời đi nơi này, chuyến này đến, cũng chỉ là tìm gặp vị Dương cô nương kia, xem dung nhan cô ta thế nào, nếu không thể gặp, Hoàng Việt cũng không cưỡng cầu.
“Cha! Cha!” Hoàng Việt vỗ nhẹ vào lưng ngựa, cấp tốc hướng về Minh Giáo, trên đường đi, cũng gặp không ít võ lâm nhân sĩ, bọn họ đều có cảnh giới từ Hóa Kính trở lên, nhưng đúng là không ai nhận ra Hoàng Việt, một phần là do hắn đi quá nhanh, một phần là chiếc mũ rơm hắn đội đã che hết một nửa khuôn mặt.
...
5 ngày sau, Minh Giáo.
“Hoan nghênh các Đại Sư của phái Thiếu Lâm quang lâm!”
“Hoan nghênh phái Không Động tham dự đại hội!”
“Chào mừng phái Nga Mi đến tổng đàn!”
“Chào mừng phái Võ Đang...”
Trong ngày này, lần lượt là từng đại môn phái đến nơi, tất cả những vị chưởng môn của các môn phái lớn, đều được đích thân Dương Siêu Quần đón tiếp, nào là Giác Viễn Đại Sư của phái Thiếu Lâm, Thanh Phong chưởng môn của Võ Đang, Bảo Thừa Thiên của phái Tung Sơn, Đàm Sơ Ngọc của Thái Sơn, Úc Tuấn Viễn của phái Hằng Sơn, vân vân, kể cả một số người đã từng gọi là quen biết của Hoàng Việt như Tu Kiệt của phái Ngũ Độc cũng đến, đại hội lần này, có thể nói quy tụ tất cả cao nhân trong giang hồ, những người này, ngày thường vẫn là rất ít khi xuất hiện, một khi xuất hiện rồi, cho dù cả Dương Siêu Quần cũng không thể khinh thị, dù gì cách đây mấy tháng trước, bọn họ cũng chỉ kém Dương Siêu Quần mấy phần thực lực mà thôi.
Những người này sau khi xác nhận được thực lực của Dương Siêu Quần là Bán Bộ Tiên Thiên, ai nấy hết sức kinh hãi, Dương Siêu Quần che giấu cũng quá sâu đi, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng đối phương phải rất nhiều năm sau mới có thể đạt tới cảnh giới này, ngờ đâu thì ra là Càn Khôn Đại Na Di đột phá, tâm cảnh viên mãn, khiến cho nước lên thuyền lên, bước vào cảnh giới xưng là bán truyền thuyết, khiến bọn họ không ngừng ngưỡng mộ.
“Dương Minh chủ, lão phu hữu lễ!” Thanh Phong chưởng môn chắp tay, đối với người lần trước đả phương mình, Thanh Phong chưởng môn giữ một thái độ lạnh nhạt, tuy vậy trong ánh mắt của ông, khó mà che giấu được sự thèm muốn, phải biết nếu như ông có thể đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, thì có thể sống thêm mấy mươi năm nữa a, đến khi đó có thể trông thấy đứa đồ tôn Ngang Phong Mậu thành tài rồi.
“Lão Thanh Phong, thương thế tốt rồi chứ?” Dương Siêu Quần hắc hắc cười, không xem việc đối phương lạnh nhạt với mình ra gì, nếu như Thanh Phong chưởng môn mà xu nịnh, hắn mới cảm thấy lo ngại đây, với những người như Thanh Phong chưởng môn, từ trước đến nay, Dương Siêu Quần đúng là chưa hề phải đề phòng bao giờ.
“Đã tốt, lần này ta nghĩ, Dương Minh Chủ khó mà được như ý rồi!” Thanh Phong chưởng môn nói xong, quay ngoắt người đi, hướng về vị trí của phái Võ Đang, lúc này trong đội hình, không thể thiếu những gương mặt quen thuộc như Phương Bác Dịch, Lữ Tĩnh Kỳ, Từ Chính Sơ, Yến Đức Nhuận, thậm chí trong hàng ngũ còn có cả Phương Nguyên, đại sư huynh của môn phái.
Nếu nhìn sang hàng ngũ phái Nga Mi, có thể thấy được Bạch Ngưng Sương khuôn mặt đang vô cùng hào hứng, nghe tin về thiếu hiệp có thể ngạnh kháng Minh Chủ Võ Lâm Dương Siêu Quần, mấy tuần nay cô đã động phương tâm, ngày đêm nhung nhớ vị thiếu niên kia, tuy rằng không biết ngoại hình đối phương thế nào, nhưng nghe qua chuyện kể, khí phách của chàng thiếu niên đó, làm cô cho rằng chỉ có nam tử khí phách như vậy mới xứng đáng để mình đầu hoài tống bão.
Ngoài ra cũng không thiếu những tiểu nhân vật như Châm Hạo Đãng của phái Đường Môn, người bị Hoàng Việt dùng thuật ám khí đánh bại khi giả danh làm Ngang Phong Mậu trong thiên tài chiến lần trước, khuôn mặt hắn trông cũng không mấy vui vẻ, còn nhớ hắn bây giờ đã không còn là nam tử nữa a, mà gần như có thể gọi là nhân yêu rồi...
Nhưng cũng không thể phủ nhận, cảnh giới của Châm Hạo Đãng có tiến triển đáng sợ, lúc này đã là Hậu Thiên sơ kỳ rồi, nhưng nếu nhìn kỹ, hắn cũng không còn dùng ám khí bình thường, mà dường như đã chuyển sang dùng châm, khi trong tay đang vân vê mấy chiếc châm nhỏ, vũ khí mà Quỳ Hoa Bảo Điển sử dụng.
Ở một góc khác, nơi dành cho những khách quý nhất, Dương Siêu Phong cầm một thanh Đại Đao, không ngừng lẩm bẩm: “Ta là đệ nhất thiên tài? Không phải sao?“.
Thanh âm này rất nhỏ, cũng chỉ có những chưởng môn đức cao vọng trọng mới có thể nghe được, ai nấy lắc lắc đầu, xem ra lại một vị siêu cấp thiên tài lâm vào ma chướng.
Giờ cử hành đại hội cũng đã tới, Dương Siêu Quần đứng trên đài, rống to: “Ta ở đây, chờ tên tiểu tử kia đến, tranh ngôi Minh Chủ Võ Lâm, nếu 3 canh giờ sau, hắn không đến, coi như bỏ quyền!”
Không để hắn đợi lâu, chưa đầy nửa tiếng sau, thiếu niên anh tuấn nọ, cũng chính là Hoàng Việt, cưỡi ngựa lao đến thi đấu tràng.