Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 266: Chương 266: Sư phụ thật công chính a!




Nhưng Hoàng Việt có thể nghe được, Vân Du Chưởng Môn hoàn toàn không đồng ý với việc này.

“Vân Du huynh, xin huynh nghĩ kỹ, Lạc Vân Thung của môn phái ta nếu kết hợp với Vân Du Bộ của huynh nhất định sẽ tạo thành uy lực không tưởng, đến lúc đó Vân Việt Phái của huynh sẽ càng trở thành một môn phái khó chơi trong giang hồ!” Lạc Vân Chưởng Môn dẫn dụ nói.

“Không thể, xin Lạc Vân huynh lượng thứ cho!”

“Thật ra, lần này Lạc Kỳ của môn phái chúng ta đã chuẩn bị được phương án đối chiến phái Lang Việt, Hoàng Việt phái huynh tuy lợi hại, nhưng đừng quên Phong Lang của phái Lang Việt có lực tấn công rất mạnh, cho dù đứa bé của môn phái huynh có thể thắng được Lạc Kỳ môn phái chúng ta, vào trận tranh ba tư gặp Phong Lang cũng cầm chắc thất bại!”

“Vẫn là không được, Lạc Vân huynh xin mời về cho!”

“Giao tình của chúng ta tuy không sâu, nhưng ít nhiều cũng đã có hơn 40 năm quen biết, chả lẽ huynh không nể ta một lần được sao?” Lạc Vân Chưởng Môn không chịu buông tha, phải biết đây là cơ hội ngàn năm có một để môn phái của hắn có đệ tử tiến nhập môn phái cấp trung a, sau này Lạc Kỳ nhất định sẽ một bước lên trời, sở dĩ hắn quan tâm như vậy là bởi vì Lạc Kỳ chính là con ruột của hắn đó à...

“Huynh hãy để đứa con của mình dùng bản lĩnh thực sự đánh bại Hoàng Việt đi!” Vân Du Chưởng Môn cương quyết nói, làm Hoàng Việt ở bên trong nghe được cũng phải cười thầm, chưởng môn cũng thật công chính a...

“Vậy thôi được, xin huynh đừng để lộ cuộc nói chuyện hôm nay ra ngoài!” Lạc Vân Chưởng Môn lúc này tuy rất muốn trở mặt, nhưng cũng có điều e ngại, nếu như ba vị Đại Tông Sư biết được hôm nay hắn có hành vi này, môn phái Lạc Việt của hắn coi như xong.

“Được rồi, được rồi, mau mau về đi thôi!” Vân Du Chưởng Môn nói xong, lập tức quay lại bàn tiệc.

“Sư phụ, Lạc Vân Chưởng Môn đến có chuyện gì vậy ạ?” Tường Lam đại sư huynh vội hỏi, hắn cũng nghĩ rằng Lạc Vân Chưởng Môn đến đây hẳn là không có chuyện tốt gì.

“À, hắn bảo rằng Hoàng Việt nhất định phải cẩn thận, Lạc Kỳ sẽ không nương tay!”

“Ha ha ha ha!”

“Ha ha!”

“Còn tưởng rằng con trai hắn là Vũ Nam chắc!”

Đám đệ tử liền cười xòa, Lạc Kỳ tuy mạnh, nhưng ai mà không biết lực tấn công của hắn rất yếu, đó cũng là lý do hắn chơi thân với Hiếu Long, bởi vì Hiếu Long thiên về thể tu, Lạc Kỳ không làm gì được đối phương, dĩ nhiên là phải giao hảo, nhưng Lạc Kỳ thân pháp rất tốt, nếu gặp đối thủ bình thường hắn cũng có nhiều khả năng thắng, nhưng gặp Hoàng Việt thì... khỏi phải nói a...

Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, tuy rằng hắn có không ưa hành vi của tên chưởng môn Lạc Vân, nhưng điều đó cũng quá bình thường, phải rất trùng hợp thì mới có bảng đấu mà nếu tên Lạc Kỳ thắng Hoàng Việt thì gần như sẽ tranh ba tư với tên Phong Lang của phái Lang Việt, mà tên phái Lang Việt tuy rằng đòn tấn công mạnh nhưng chắc thân pháp của Lạc Kỳ đã nghĩ ra biện pháp áp chế hắn chăng?

Dù gì sức hấp dẫn của việc con trai mình vào tông môn cấp trung đối với Lạc Vân là rất đáng hấp dẫn, vì Lạc Kỳ là con trai ông, nên các Đại Tông Sư thường sẽ không nhận vào môn phái, chỉ khi bị ép vào thế như Lạc Vân được hạng ba kỳ tranh tài đại hội lần này mới có thể gia nhập môn phái cấp trung mà thôi.

Người như Lạc Kỳ, cho dù đi đâu, cũng sẽ mãi là người của môn phái Lạc Việt, như vậy Lạc Vân còn tiếc gì, cứ coi như là cho hắn đi du học một chuyến, chỉ cần sau này có thành tựu, phái Lạc Việt của hắn chắc chắn sẽ được nhờ, thảo nào hắn ra cái giá lớn như vậy, dù gì Lạc Vân Thung cũng là công pháp bất truyền, nếu hắn giao cho phái Vân Việt, chẳng phải giúp hổ thêm cánh sao?

Hoàng Việt cũng rất cảm phục Vân Du Chưởng Môn, hẳn là ông ta biết tính cách của mình, nên đã từ chối giúp hắn đi, tuy rằng Hoàng Việt và Vân Du Chưởng Môn tiếp xúc không lâu, nhưng hai người cũng dường như đã rất hiểu nhau đó à...

“Cạn đi, mừng cho sư đệ ngày mai gặp phải đối thủ yếu!” Nguyên Hùng đội trưởng cực kỳ cao hứng.

“Ha ha, sư đệ nhất định sẽ vào được môn phái cấp trung!” Mọi người cười hề hề, tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng không ai muốn kéo chân sau sư đệ mình a, dù gì sau này người khác cũng sẽ nhớ đến phái Vân Việt bọn hắn từng có một đệ tử gọi là Hoàng Việt.

Hoàng Việt cũng đành cười trừ, cùng Hải Đường công tử không ngừng uống, ngày mai chỉ gặp tên Lạc Kỳ, mà cho dù gặp Vũ Nam hắn cũng không sợ, có gì phải xoắn cơ chứ, hắc hắc!

“Sư đệ, uống cho đã vào, ngày mai cứ để yên cho tên Lạc Kỳ đánh đến mỏi mới thôi, ha ha ha!”

“Ha ha ha!”

Mọi người cười trêu, nhưng thật sự thì không có ý đó, Tường Lam đại sư huynh giật lấy vò rượu, không cho Hoàng Việt uống tiếp, nhưng quả thật hắn cũng có chút ngạc nhiên với tửu lượng của Hoàng Việt, đứa sư đệ này tuy trẻ tuổi nhưng tửu lượng phải nói là quá tốt luôn à.

Hoàng Việt thật sự cũng không thích uống rượu lắm, uống chung cùng anh em cho vui thôi, chứ rượu thì hắn không ham, không phải vì hắn sợ say hay sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, mà trong tâm thức một đứa học sinh tốt như hắn thì đã được nhồi nhét là phải tránh xa bia rượu, ba hắn cũng không uống rượu nên hắn học được thói quen tốt này từ ba mình.

Tất nhiên, uống rượu cũng không phải không đem đến cho Hoàng Việt cảm giác sảng khoái, nhưng hắn cho rằng đó là sau này đi, rượu tốt gặp tri kỷ, mình nên dành những thứ tốt đẹp nhất cho những ai mình trân trọng.

Hoàng Việt trong lúc này liền tưởng tượng đến Kiều Linh, thử nghĩ xem, nếu như Kiều Linh và hắn cùng uống rượu đến say mèm, sau đó cả hai động phòng hoa chúc, hẳn là cực kỳ tuyệt hảo luôn á, há há...

Quăng những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, Hoàng Việt không uống rượu nữa thì hắn uống nước lã, ăn thịt, dù gì thịt của gia cầm trên Thiên Đảo rất ngon, ăn cũng rất vừa miệng, sức ăn của Hoàng Việt lại rất tốt, nên không lo là sẽ no căng bụng đâu à...

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười không ngừng vang lên trong bàn tiệc, Vân Du Chưởng Môn cũng rất cao hứng, đây quả thật là cơ hội đổi đời của môn phái ông, ông cũng biết Hoàng Việt rất trọng nhân tình, sau này nếu có cơ hội lên cao, nhất định nó sẽ không quên phái Vân Việt.

Bữa tiệc kéo dài đến hơn một giờ đêm mới tàn, Hoàng Việt cũng về phòng, hắn không ngủ mà tiếp tục tu luyện Âm Dương Chân Kinh, hắn cảm thấy hôm nay tỷ đấu với Hiếu Trung, tuy rằng không dùng Âm Dương Chân Kinh nhưng bình cảnh của hắn đáng có dấu hiệu buông lỏng, chỉ hy vọng đến hôm đấu với Vũ Nam, có thể đột phá đi.

Không phải Hoàng Việt xem thường Huỳnh Liên, mà là trong tâm thức của hắn nghĩ rằng mình không thể thua một đứa con gái, dù rằng cô ta có lớn tuổi hơn mình, nhưng mình có hệ thống hỗ trợ, còn thua một đứa con gái thì làm sao còn mặt mũi đây, có điều hắn cũng không biết cao thủ cảnh giới Hóa Kính mạnh như thế nào à, xem ra ngày mai phải nhờ sư phụ cho mình nếm thử một chút uy lực mới được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.