Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 342: Chương 342: Thả Phong Mậu




“Ngươi dám!!!!” Dương Siêu Quần tức đến nổ phổi, thằng nhóc này, đây là biết mình bị giá họa còn la làng, nhưng, chiếc dây chuyền hắn vừa ném vào đối phương đâu, nó ném đi đâu rồi, phải biết chiếc dây chuyền đó làm bằng chất liệu rất cứng, muốn phá vỡ nó không hề đơn giản đâu à...

“Dương Minh Chủ, thật sự phải cởi quần lót sao?” Hoàng Việt một mặt e thẹn nói, nhìn quanh toàn trường, ai nấy cười ồ lên, xem ra Dương Minh Chủ hiểu lầm thiếu niên này rồi a, trên người hắn nào có giấu gì đâu chứ, bọn họ cũng không muốn xem tên này trần truồng đâu à...

Vì sao ư? Còn phải hỏi sao, nhìn thân hình hắn lực lưỡng như vậy là đủ biết cái ấy sẽ rất lớn, bọn họ cũng không muốn nhìn mà tự ti, nên thôi, Dương Minh Chủ, cầu Dương Minh Chủ tra xét người khác đi.

“Hắc hắc!” Hoàng Việt thấy Dương Siêu Quần một bộ cứng họng, liền đắc ý cười, còn Dương Siêu Phong cũng một mặt không thể tin nổi, hắn chưa từng thấy ba mình bị ai làm bẽ mặt, tên tiểu tử này, tại sao lại đáng sợ như vậy đây???

“Dương Minh Chủ, ngươi cũng hơi quá đáng rồi!” Lúc này, Phương Trượng của Thiếu Lâm cũng không nhịn được, còn đám con gái của phái Thúy Yên thì xấu hổ che mặt, nhưng vẫn để lộ ra khe hở nhỏ để mà quan sát thân hình của Hoàng Việt, quả thật bọn họ chưa từng thấy thân hình nào cường tráng đến vậy, Trần Mộ Hoa thì lúc này không thể tin nổi, rốt cuộc là điều gì đã xảy ra với Phong Mậu ca ca vậy? Đây thật sự là vị ca ca ngốc nghếch của cô sao?

Dương Siêu Quần biết, chuyện hôm nay đã không thể thành rồi, nhưng còn chưa chờ hắn đưa ra quyết định có nên trừ khử Hoàng Việt ngay tại đây luôn không, Hoàng Việt đã chắp tay nói: “Dương Minh Chủ, hẹn ngày tái ngộ!” sau đó, dùng Lăng Ba Vi Bộ lướt tới Trần Mộ Hoa, cấp tốc đưa nàng mang đi.

“Cha, thật sự phải bỏ qua cho hắn sao?” Dương Siêu Phong một mặt ấm ức, thật sự hắn nuốt không trôi cơn giận này.

“Yên tâm, hắn không nhảy nhót lâu được, con cũng biết, cha sắp đột phá rồi!” Dương Siêu Quần trấn an nhi tử, chỉ cần hắn đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, dưới vòm trời này, hay nói chính xác hơn là ở Thiên Đảo, sẽ không có ai có thể cản được hắn, cho dù là những cao thủ ẩn thế, Dương Siêu Quần tin chắc là như vậy, hơn nữa, tầng cuối cùng của Càn Khôn Đại Na Di, hắn cũng đã mơ hồ chạm tới rồi...

“Phong Mậu ca ca!” Trần Mộ Hoa bị Hoàng Việt ôm eo, cảm giác được hơi thở cùng da thịt cứng rắn của Hoàng Việt mà khuôn mặt đỏ au, hai người không ngừng lướt đi qua từng kiến trúc, cô đang muốn nói gì thì Hoàng Việt đã lấy tay ra hiệu im lặng, dù gì việc trước nhất là rời khỏi đây rồi nói tiếp.

Sau khoảng hơn nửa tiếng đi đường, Hoàng Việt cũng đã dẫn Trần Mộ Hoa đến Nhật Nguyệt Thành, tòa thành đông đúc tấp nập, sau đó hắn tìm một khách điếm, để Mộ Hoa tạm thời nghỉ lại, sau đó đi ra ngoài thành, tìm một rừng trúc u tĩnh, sau đó tiến vào Linh Điền Không Gian, mang tên Phong Mậu ra ngoài.

“Đã đến lúc rồi!”

Hoàng Việt động châm, đánh thức tên Phong Mậu dậy, trước đó hắn không quên dịch dung lại hình dáng cũ, dĩ nhiên, là hình dáng đầu tiên khi hắn hành tẩu giang hồ, chứ không phải hình dáng thật.

“Ngươi... ngươi đã làm gì ta!” Phong Mậu vừa tỉnh, thấy mình trần truồng không mặc quần áo, lập tức xấu hổ che lại chỗ hiểm, Hoàng Việt cũng đưa một bộ quần áo trong tay nải ra cho hắn mặc, sau đó nói: “Yên tâm, chỉ là bạo cúc thôi mà!”

“Ngươi...ngươi...” Phong Mậu lúc này mới chú ý tới Hoàng Việt cũng chỉ mặc một chiếc quần cộc, lẽ nào từ nãy đến giờ đối phương bạo cúc mình, mà mình đau quá nên ngất đi sao?

“Phương Nguyên sư huynh sẽ báo thù cho ta!” Phong Mậu tức tối quát, hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nay lại bị một tên nhân yêu bạo cúc, hỏi hắn làm sao có thể nhẫn nhịn, hu hu, sau này làm sao gặp mặt Mộ Hoa đây, nàng ấy mà biết được sẽ nghĩ ra sao về hắn chứ, hức hức...

Hoàng Việt thấy tên Phong Mậu gần như sắp khóc thì cười khà khà, cũng không chọc hắn nữa, liền nói: “Không sao, là ta dọa ngươi, ta không làm gì ngươi cả!”

Phong Mậu nghe vậy, hai dòng lệ mới thoáng cái nín lại, hồi hộp hỏi: “Ngươi nói thật chứ? Ngươi không bạo cúc ta sao?”

“Ân!”

“Ngươi không phải nhân yêu sao?”

“Dĩ nhiên!”

“Vậy ngươi bắt ta lại làm gì, Phương Nguyên sư huynh còn đang chờ ta mua đồ ăn đấy!”

“Yên tâm, Phương Nguyên sẽ không trách ngươi!”

“Vậy ngươi thả ta đi đi, được chứ?”

“Được, nhưng ngươi cần biết một số chuyện!”

“Chuyện gì?” Phong Mậu bối rối hỏi, tên này tại sao lại dài dòng như vậy đây, thả hắn đi không phải là được rồi sao, dù sao cả hai cũng coi là đồng môn, đều biết dùng Thái Cực Quyền đó à...

“À, chuyện là ta với Mộ Hoa có chút khúc mắc!”

“Ngươi... ngươi bắt ta là vì Mộ Hoa???” Phong Mậu lúc này mới ý thức được, thì ra đây là tình địch a, nhưng sao tình địch của hắn lại khó chơi vậy đây, võ công vừa cao cường, lại vừa khôi ngô, rốt cuộc Mộ Hoa có gì để hắn thích...

“Đừng nói là ngươi muốn giành Mộ Hoa với ta chứ?” Phong Mậu lại chuẩn bị khóc nữa rồi, Hoàng Việt cũng thở dài, tội cho cái tên này, nếu hôm nay mình không giúp hắn, sau này hắn đi lại trong Võ Lâm chắc chắn sẽ khó mà sống được a...

“Ngươi muốn xem dịch dung thuật không?” Hoàng Việt nói nhỏ, đầy nghiêm túc hỏi đối phương.

“Dịch dung thuật? Ngươi biết thuật này sao?” Phong Mậu lắp ba lắp bắp.

“Đúng, nhìn đây!” Lập tức, trên mặt Hoàng Việt biến đổi, hóa thành y chang Phong Mậu.

“Ngươi...ngươi...” Phong Mậu khiếp sợ muốn điên rồi, tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thuật dịch dung có thể làm được như vậy sao? Hắn chưa từng nghe qua thuật biến hóa nào thần kỳ như vậy a, giống như các khí quan trên cơ thể hắn có thể biến đổi tự nhiên vậy.

“Đúng... Đã trôi qua hơn 2 tháng rồi, trong thời gian này, ta đã biến thành ngươi và làm vô số chuyện!” Hoàng Việt cười hề hề, làm Phong Mậu không biết nên nói gì, hắn bất tỉnh hơn hai tháng sao a? Tại sao hắn không cảm thấy gì hết vậy? Tên này rốt cuộc là ma hay quỷ?

“Ngươi... ngươi không phải người...” Phong Mậu tuy rằng không tin trên đời có ma quỷ, nhưng bây giờ hắn tin rồi a...

“Thôi... ta không nhiều lời với ngươi, nói đơn giản, ngươi muốn trở thành cao thủ võ lâm không?”

Phong Mậu nghe vậy, lập tức đáp: “Dĩ nhiên là muốn!”

“Được, cầm lấy 3 quyển công pháp, cùng với tấm mặt nạ da người này, từ nay quy ẩn giang hồ, sống thật tốt với Mộ Hoa của ngươi đi!” Hoàng Việt lấy ra ba quyển công pháp Lăng Ba Vi Bộ, Cửu Dương Thần Công và Càn Khôn Đại Na Di đưa cho Phong Mậu, những công pháp này hắn đã nhờ hệ thống sao chép lại rồi, coi như đây là thù lao hắn mượn thân phận của đối phương mấy tháng nay đi...

“Ngươi... ngươi rốt cuộc đã giả mạo ta làm những gì?” Phong Mậu bây giờ vẫn chưa quan tâm đến Hoàng Việt đưa cho hắn thứ gì, mà là hắn rất muốn biết rốt cuộc tên này đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, mà bắt hắn phải quy ẩn.

“Đánh bại Dương Siêu Phong, chọc tức Dương Siêu Quần!” Hoàng Việt chỉ nói ra mấy chữ, sau đó nói thêm, “Khách điếm Phùng Long, phòng số 43, tòa thành phía trước, đến đó mà tìm Mộ Hoa, nhớ kỹ, trừ Mộ Hoa ra, dù ai hỏi gì cũng không được nói ngươi là Phong Mậu!”

Hoàng Việt lại bồi thêm một câu cuối cùng: “Còn nữa, nếu ta biết ngươi nói ra ta, dù ngươi chạy tới chân trời góc biển cũng không thoát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.