Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 203: Chương 203: Thăm nhà nhân cá chép




“Dừng lại, dừng lại đi!” Thấy Hoàng Việt vẫn còn muốn tiến tới ra chiêu, Nhân cá chép phủi tay xin hàng, haiz, công lực, không, chính xác hơn là thực lực của Hoàng Việt đã gấp 5,10 lần hắn, làm sao hắn có thể là đối thủ cùa đối phương được chứ, Nhân cá chép tuy rằng không phải là người dễ khuất phục, nhưng đứng trước lực lượng tuyệt đối, hắn không còn cách nào khác cả.

Hoàng Việt thấy vậy, cũng dừng lại cước bộ, nói: “Anh Nhân, lần này em đến đây, không chỉ là vì muốn giao thủ với anh, mà là muốn truyền cho anh một môn công pháp!” Quả thật, Hoàng Việt rất hào phóng, hắn muốn chia sẻ Thiết Bích Quyết với đại ca của mình, tuy rằng nếu anh Nhân tu luyện thì không thể nào đạt được hiệu suất như hắn nhưng nếu bên cạnh hắn có một người đủ mạnh thì việc bảo hộ người nhà của mình cũng sẽ an toàn hơn.

“Thật sao? Đó là công pháp gì? Chắc hẳn em cũng vì công pháp này mà nhanh chóng đột phá chứ?” Nhân cá chép tỏ ra rất hào hứng, ông đã bị vây khốn tại cảnh giới Minh Kính hậu kỳ trung giai đại thành nhiều năm rồi, nếu có một cơ hội rất nhỏ để tăng tiến công lực, dù phải trả giá cao ông cũng sẵn sàng nếm thử.

“Vâng, có điều cảm giác khi tu luyện môn công pháp này khá thống khổ!” Hoàng Việt thật lòng nói, thật ra sở dĩ khi Hoàng Việt tu luyện Thiết Bích Quyết, không gặp nhiều khó khăn là do cấp độ Gen của hắn cao, các cơ quan trong cơ thể hoạt động mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, còn với trường hợp của anh Nhân, khi mà dược lực trùng kích cho các cơ quan hoạt động mạnh hẳn là không thiếu đi cảm giác đau nhức, thậm chí những lần đầu tiên phải nói là rất đau, rất rất đau.

“Không sao, có vết đao vết kiếm nào anh chưa từng nếm trải, anh chịu được, chú cứ truyền công pháp cho anh đi!”

“Vâng, đại ca!”

Tiếp đó, Hoàng Việt bắt đầu truyền cho Nhân cá chép những khẩu quyết của công pháp, Nhân cá chép không phải người ngu, hơn nữa Hoàng Việt giảng giải rất cặn kẽ, nên chỉ mất tầm vài giở là hắn đã có thể nhớ kỹ rồi, việc bây giờ là bắt đầu tắm thuốc thôi.

Hoàng Việt bảo Nhân cá chép cho người chuẩn bị một cái bồn gỗ, sở dĩ phải sử dụng bồn gỗ là vì bồn gỗ có tính ấm, sẽ khiến cho dược tính của dược tài được phát huy tốt nhất.

Nhân cá chép nghe vậy, gật gù, thật ra ở nhà ông cũng không thiếu bồn tắm gỗ, chủ yếu là cho đứa con của ông xài, đứa con Hải Đường của ông khi còn bé phải tập ngoại công rất nặng nhọc, nó cần tắm nước thuốc để phục hồi cùng tăng cường sức chịu đựng cho thân thể, nên Nhân cá chép cũng không xa lạ gì.

“Thôi, cứ qua nhà anh, sau đó chúng ta cùng luyện tập!” Nhân cá chép cười hề hề nói, tuy rằng quen biết đã lâu nhưng ông vẫn chưa dẫn Hoàng Việt về thăm nhà mình, bởi vì thật sự nhà là không gian khá riêng tư đối với ông, Nhân cá chép có 3 bà vợ, mỗi khi ông ấy về nhà là phải đối diện với việc sủng hạnh bà nào, nên cũng khá rối rắm, dù người ông yêu nhất là mẹ của Hải Đường nhưng tính lăng nhăng của Nhân cá chép phải nói khó mà bỏ được.

Ngồi lên con Mercedes đỏ của Nhân cá chép, chiếc xe lăn bánh đến một khu nhà giàu, toàn là biệt thự trong quận Tân Bình, trước cổng nhà của Nhân cá chép có mấy tên đàn em đứng canh, chắc hẳn toàn khu vực này đều có bố trí người phòng hộ và giám sát cả, dù gì Nhân cá chép cũng không thể ngu ngốc đến mức để người khác bắt cóc người nhà của mình đến uy hiếp mình, nhất là mẹ của Hải Đường công tử.

Xe chạy vào nhà rồi, Hoàng Việt lúc này mới tinh tế quan sát biệt thự nhà Nhân cá chép, quả thật là rất ấm cúng, xem ra Nhân cá chép cũng có những không gian khiến hắn trầm tĩnh lại, bỏ qua những đâm chém, thù hằn, mưu kế âm hiểm trong giang hồ, cũng phải thôi, con người chứ không phải cái máy, không thể mãi mãi kéo căng hết thần kinh ra mà làm việc, cũng phải có những phút giây thả lỏng.

“Anh, sao hôm nay về sớm vậy?” Lúc này, có hai chị gái tầm 40 tuổi chạy ra từ trong nhà, chào đón Nhân cá chép, hai người lúc này cũng chú ý thấy Hoàng Việt, đều ngạc nhiên, phải biết chồng mình rất ít khi dẫn người lạ về nhà, hầu như là không có, hôm nay lại dẫn một thanh niên trẻ tuổi theo, chắc hẳn cậu trai này lai lịch không nhỏ.

“Ừm... Anh hơi mệt, Hiền đâu, sao không thấy em ấy ra?” Nhân cá chép hỏi, Hiền chính là tên của mẹ công tử Hải Đường, tên đầy đủ là Huỳnh Phương Hiền, cũng là người Nhân cá chép yêu nhất.

“À... chị Hiền hôm nay hơi mệt nên ngủ sớm, thôi anh vào nhà đi, ăn cơm với chúng em!” Hai người chị gái không thấy Nhân cá chép giới thiệu về Hoàng Việt nên cũng không dám hỏi nhiều, Hoàng Việt lúc này nhìn kỹ thì thấy mấy chị gái này bảo dưỡng cũng rất tốt, nhan sắc đều rất mặn mà, đúng là anh Nhân có phước thật.

Vừa vào nhà, ở phòng khách, có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi xem tivi, thấy Nhân cá chép bước vào, liền chào: “Ba về rồi ạ!”

“Ừ... Đây là Việt, Trưởng Lão bang của ba, con chào anh Việt đi!” Nhân cá chép cười hiền hòa, quả thật khi đối xử với những người con, ông hoàn toàn đúng chuẩn của một người cha tốt.

“Em chào anh Việt ạ, em là Linh Đan, năm nay 16 tuổi, còn anh?” Cô gái thân thiện nói.

“Hì hì, anh là Việt, năm nay 18 tuổi!” Hoàng Việt cũng rất có thiện cảm với cô, nhất là khi nhìn mặt cô gái này có nét gì đó rất giống đại ca của mình.

“Thật vui khi được biết anh, không ngờ anh còn là Trưởng Lão nữa chứ!” Linh Đan cười hì hì, chìa tay ra muốn bắt tay với Hoàng Việt.

Hoàng Việt theo phép lịch sự, cũng chìa tay ra bắt tay cộ ấy, nhưng vừa bắt tay được không bao lâu, sắc mặt Hoàng Việt khẽ biến, trong lòng thầm hô không ổn: “Cô gái này có bệnh!”

Tuy vậy, rất may, theo Hoàng Việt, bệnh của cô gái này cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là ở tim của cô ấy, hai van động mạch hơi không được khai thông, dẫn đến nhịp tim không đều, hẳn là cô ấy rất ít khi vận động đi, nếu thường xuyên vận động, rất có thể sẽ dẫn đến đau tim.

Hoàng Việt khẽ từ bàn tay cô ấy truyền vào một luồng chữa thương khí, luồng khí này lập tức chạy thẳng đến tim, chỉ nghe cô ta khẽ nói:

“Đúng là gặp anh em vui thật, cảm thấy thoải mái hẳn ra!”

Ha ha, được chữa khỏi bệnh dĩ nhiên phải khỏi rồi, hơn nữa luồng chữa thương khí cũng có thể thanh lọc các tạp chất trong cơ thể đó a, Hoàng Việt cũng không nói gì, cười hì hì, rút tay lại, nhưng lúc này Nhân cá chép bảo: “Hai đứa nếu có thời gian, nên tâm sự nhiều hơn!”

Hoàng Việt cũng bó tay rồi, đại ca Nhân đây là muốn mình làm con rể của anh ấy sao, không được, tuy rằng Linh Đan cũng rất xinh xắn nhưng Hoàng Việt quan trọng là mình có tình cảm với cô ấy hay không đó a...

Nhân cá chép bảo Hoàng Việt đợi hắn một lát, sau đó đi lên lầu, Hoàng Việt đoán rằng chắc anh ấy muốn đi xem chị Hiền ngủ thế nào, xem ra Nhân cá chép đúng là rất thương người vợ này, còn về phần dược liệu, Hoàng Việt đã để trong ba lô, hắn chuẩn bị cho Nhân cá chép 5 phần dược liệu, nhiêu đó là đủ để cho Nhân đại ca dùng trong một tuần rồi.

Hoàng Việt cũng giao lưu và giới thiệu mình với hai chị gái vợ của anh Nhân, lúc này hắn mới biết Linh Đan là con của chị Châu, còn người vợ kia của anh Nhân tên là Ngọc, nghe chị ấy nói thì chị có hai đứa con gái, cũng chạc tuổi Linh Đan nhưng hai đứa nó đi học thêm mất rồi.

Nhân cá chép chỉ có một đứa con trai là công tử Hải Đường, bởi vậy cậu ấy rất được sủng ái, may là những đứa con gái của anh ấy ai nấy đều ngoan ngoãn, học giỏi, rất nghe lời ông, có điều bọn họ hầu hết đều đã có bạn trai rồi a, dĩ nhiên là trừ Linh Đan...

Sau vài phút, Nhân cá chép bước xuống, ra hiệu Hoàng Việt đi theo hắn, hai người bước vào một phòng, mà theo lời Nhân cá chép thì đây là phòng tu luyện của Hải Đường công tử...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.