Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 287: Chương 287: Thoát khỏi ngũ độc




Việc Hoàng Việt lén đọc kinh thư về độc dược của mình, không phải là Kiền Phong không biết, nhưng hắn cũng không cản, đôi lúc hắn còn có chút thưởng thức Hoàng Việt vì sự cứng cỏi của đối phương, có điều hắn không thể tha cho Hoàng Việt được, thật sự thì bộ tâm pháp này tuy rằng có một phần là hắn sáng tạo ra, nhưng sự thật chính là hắn vô tình tìm được ở một động phủ cận kề sơn trang của phái Ngũ Độc, phải biết phái Ngũ Độc đã tồn tại hàng ngàn năm trời, có cao nhân gì đócủa môn phái giấu đi truyền thừa của mình cũng là việc hết sức bình thường, trong cuốn kinh thư mà người đó để lại, còn có ghi rõ đây chỉ là người đó suy tính, chức hưa chắc trăm phần trăm là thành công, đó cũng là nguyên do Kiền Phong phải tìm võ giả để thử xem hiệu quả của bộ tâm pháp này.

  

Rất nhanh, gần một tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Hoàng Việt không ngừng tu luyện bộ tâm pháp thần bí mà tên Kiền Phong truyền thụ cho hắn, Hoàng Việt đặt tên bộ tâm pháp này là Miễn Độc Quyết, tức chỉ cần luyện khẩu quyết của bộ tâm pháp này, dĩ nhiên, còn yêu cầu lực miễn dịch mạnh của cơ thể, đó là cấp độ Gen của Hoàng Việt mạnh hơn người thường gấp trăm lần mới có thể luyện được.

  

"Cũng đã đến lúc rời đi rồi a..."

Tối hôm đó, Kiền Phong đến phòng, nói: "Uống vào lọ thuốc độc này đi, lần này cảm tạ ngươi!"

  

Hoàng Việt biết, hắn cho mình uống loại độc dược mạnh, muốn mình chết đây mà, nhưng bây giờ hắn đã miễn dịch các loại độc rồi, cũng không ngại phối hợp đối phương.

  

Thật ra, Kiền Phong cũng biết Hoàng Việt có thể miễn dịch phần nào độc, nhưng lượng độc lần này hắn cho Hoàng Việt mạnh gấp hàng trăm lần bình thường, cho dù có là cao thủ Hậu Thiên cũng chắc chắn phải chết nên hắn không quá lo lắng.

  

Sau khi Hoàng Việt uống xong, hắn giả bộ làm cho cơ thể tím tái, sau đó ngửa đầu, ngã xuống tắt thở, hắn lợi dụng Quy Tức Công, Quy Tức Công ngoài có thể làm cho khí tức hạ xuống cảnh giới thấp, còn có thể làm được hiệu quả già chết, nên đối phương không hề nghi ngờ.

  

"Vào đây!" Kiền Phong sau khi kiểm tra, xác nhận Hoàng Việt không còn hơi thở, liền hô to, lập tức có vài tên đệ tử chạy vào.

  

"Mang hắn đi chôn!"

  

"Vâng, Hương Chủ!"

  

Hoàng Việt lẳng lặng nằm im cho bọn hắn mang đi, hắn được đám đệ tử của Ngũ Độc Giáo này mang đi ra ngoài sơn trang, bọn họ cũng không muốn chôn xác Hoàng Việt ở khu vực xung quanh sơn trang kẻo âm khí của Hoàng Việt lại ám môn phái của mình.

  

"Tên này cũng quá xui xẻo đi!"

  

"Đáng tiếc một nhân tài, hắc hắc!"

  

"Nhìn hắn cũng có vẻ đẹp trai, hay là chúng ta..." Một tên trong đó cười dâm tà.

  

"Ngươi điên à, người hắn đầy độc là độc!"

  

"Hừ, tiếc thật..."

Hoàng Việt giả chết mà hú hồn, lũ này định bạo cúc mình sao, bọn phái Ngũ Độc cũng thật là biến thái quá mức rồi chứ??

Nhưng bọn hắn cũng không tháo xích cho Hoàng Việt, sau khi bị đất đ èxuống rồi, Hoàng Việt liền tiến vào Linh Điền Không Gian, từ nãy đến giờ hắn cũng dùng không khí trong Linh Điền Không Gian truyền vào trong phổi của mình, có như vậy mới sống được.

  

Dĩ nhiên, Hoàng Việt tiến vào Linh Điền Không Gian mà không mang theo sợi dây xích kia, vì vậy hắn vào trong không gian rồi thì trở nên hoàn toàn tự do, sau đó Hoàng Việt cũng không vội rời đi, mà là ở trong không gian mở tiệc.

  

"Hắc hắc, hệ thống, hối đoái hamburger, KFC, Sting, Bắp rang bơ!"

  

"Đinh! Kí chủ hối đoái thành công, còn lại 219 tỷ 694 triệu 521 ngàn tích phân!"

Dĩ nhiên, phần tích phân này cũng làdo đám đệ tử Ngũ Độc Giáo bất ngờ khi Hoàng Việt không chết, nên hắn kiếm thêm được một lượng tích phân không nhỏ, phải nói bây giờ Hoàng Việt hoàn toàn có thể hối đoái những môn võcông thượng thừa, nhưng như vậy thì được gì chứ.

  

"Haiz, tiếc là không thể trộm hết độc dược trong phòng của hắn!" Hoàng Việt lẩm bẩm tiếc nuối, vốn hắn còn tính chuồn đi, ai ngờcòn chưa chuồn đi thì tên Kiền Phong đã muốn giết hắn rồi.

  

Nhưng như vậy cũng tốt, hẳn là giờ đây tên Kiền Phong đã tin tưởng vào bộ tâm pháp kia của hắn, chờ khi hắn thử tu luyện và dùng độc rồi, hẳn là không thành công sẽ khiến hắn ăn không ít thiệt thòi, thậm chí nếu hắn bất chấp quá mức có khi còn tự mình độc chết mình luôn á, háhá...

  

"Đúng là mùi vị thức ăn trên đất liền vẫn là ngon nhất mà!" Hoàng Việt tấm tắc, lúc này hắn cũng có chút hoài niệm về gia đình, nghĩ đi ngh ĩlại, dù gì hỏi những gì đơn giản thì yêu cầu năng lượng từ hệ thống cũng không cao, liền hỏi: "Hệ thống, ba mẹ ta thế nào, anh Nhân ra sao?"

"Kí chủ, ba mẹ và em gái kí chủ vẫn sống tốt, Nhân cá chép đã đột phá Ám Kình!"

"Ồ... tốt thật!"

  

Lúc này, Hoàng Việt đã hoàn toàn yên tâm, hắn cũng muốn nhanh về đất liền, đoàn tụ cùng gia đình, nhưng hắn đã đặt mục tiêu khi trở về nhất định mình phải đột phá đến Hậu Thiên, hoặc là nếu vài tháng sau, cho dù chưa đột phá nhưng nếu có thể, thì cùng về đi Bali với Hiểu My a...

  

"Hệ thống, Kiều Linh và Hiểu My có nhớ ta không?"

"Dĩ nhiên là nhớ thưa kí chủ!"

  

"Hic hic..." Hoàng Việt thở dài, "Ngươi có thể chuyển lời nhắn từ ta đến họ được không?"

"Không!!! Ngươi đòi quá rồi đó!" Đứa bé trêu tức nói.

  

"Hừ!"

  

"Này hệ thống, ở khoảng cách xa có thể dùng kĩ năng trộm đồđ ược không?"

  

"Không, phải ở khoảng cách gần 10 mét cơ!"

  

"Thế à, tiếc thật!" Hoàng Việt thầm tiếc nuối, vốn hắn còn muốn chơi xỏ tên Kiền Phong thêm một lát đây, mà nghĩt ới tên đó, hắn tuy rằng không ghét đối phương quá mức nhưng mà đối phương cũng thật độc ác à, vì một bộ tâm pháp mà giết hại hàng chục người, chẳng lẽ đây là tính cách của dân giang hồ Trung Quốc sao?

"Cũng không thể nghĩ vậy, lão Cường vẫn là rất dễ mến! Không biết giờ đây lão ấy đang ở đâu rồi!"

  

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể ở nơi này quá lâu, Hoàng Việt lập tức rời khỏi Linh Điền Không Gian, vừa xuất hiện, hắn liền nằm trong đống đất cát, sau khi đào một lỗ đi ra, Hoàng Việt lấp đất cát lại, sau đóthay một bộ y phục, lên đường khởi hành rời khỏi nơi này...

  

...

  

Một tháng sau, địa phận của phái VõĐang.

  

Hoàng Việt đã trải qua gần một tháng bôn ba, sau khi hắn rời khỏi sơn trang Ngũ Độc Giáo, hắn dịch dung thành một người khác, sau đó đến một trấn nhỏ, mua một con ngựa tốt, hỏi đường đi đến núi Võ Đang, lúc này đã gần đến đích của hành trình, Hoàng Việt dự tính chỉ tốn 2 tuần sau hắn có thể đến nơi.

  

Sở dĩ Hoàng Việt đến phái Võ Đang, cũng bởi vì hắn muốn tìm một thân phận trong Võ Lâm, mà hắn chủ tu Thái Cực Quyền, vào Võ Đang, chắc hẳn sẽ được trọng dụng, nhưng Hoàng Việt cũng không muốn đi lên từ đệ tử, hắn chỉ cần tìm một tên đệ tửnào đó, hay thậm chí là những cao thủ trong phái Võ Đang, bắt một người lại, dùng Y Thuật cấp Tiên của mình làm hắn hôn mê mấy tháng, nhốt vào Linh Điền Không Gian, sau đó giả trang đối phương là được, hắn cũng muốn xem, đại môn phái rốt cuộc có gì đặc biệt, nhất là Võ Đang hẳn là danh môn chính phái, liệu rằng cómột tồn tại nào đó tu luyện Thái Cực Quyền đến cấp độ người sáng lập như Trương Tam Phong hay không?

Lúc này, đứng ở trước mặt Hoàng Việt là một tòa thành lớn, gọi là Thanh Phong thành, tòa thành này thuộc quản hạt của phái Võ Đang, chắc hẳn vào đây rồi, sẽ nghe được không ít tin tức về môn phái này đi.

  

Đã mấy tuần rồi, Hoàng Việt không dừng lại ở thành trấn nào, về thực phẩm, nước uống hắn có thể hối đoái từ hệ thống, đôi khi chỉ dừng lại để đổi ngựa, cũng không nán lại quá lâu, mà Hoàng Việt phải công nhận, phong cảnh trong khu vực này thật là đẹp, đồi núi, rừng trúc, đại lộ đều có, người ta làm rất nhiều đường đi, cũng có bảng chỉ đường, tuy rằng vẫn mang phong cách cổ đại nhưng cũng không thiếu những gì chỉ có thể giới hiện đại mới có.

  

Hoàng Việt cũng không khoa trương tới mức cưỡi ngựa chạy thẳng vào thành, hắn xuống ngựa, dẫn theo, sau đó đi theo đoàn người muốn vào thành hướng vào cổng thành, trước cổng thành thay vì là binh lính canh cổng thì đổi thành mấy tên đệ tử mặc y phục của phái Võ Đang, áo trắng đen, có đồ án Thái Cực ở sau lưng, nhưng nhìn sơ qua cũng biết những đệ tử này có đẳng cấp rất thấp.

  

"Người ở đâu, đến đây làm gì?"

"Người ở trấn Ninh Bình, đến đây để tá túc, thuận tiện chuẩn bị xin gia nhập phái Võ Đang!" Hoàng Việt bình thản nói.

  

"Tốt tốt, rất có ánh mắt, thiếu niên, đến cảnh giới gì rồi?" Một tên đệ tửcanh cổng hỏi.

  

"Ám Kình trung kỳ!"

  

"Ừm... tạm được, thôi, mau vào nghỉ ngơi đi!"

  

"Vâng, đa tạ sư ca!" Hoàng Việt nói xong, dẫn ngựa vào thành, mấy người đệ tử phái Võ Đang còn trao cho hắn ánh nhìn rất hảo cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.