Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 209: Chương 209: Trò lừa




Lúc này, tại phòng của mình, Tiểu Năm Cam vừa hất bay đống tài liệu xuống đất.

“Đm nó, thằng nhóc này lấy ở đâu ra???” Tiểu Năm Cam cực kỳ bực tức, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác nắm đằng chuôi, phải biết hôm đó tuy rằng trời tối, nhưng hắn cũng không nhìn thấy ai cầm điện thoại a, là đứa nào có thể quay clip lại...

“Đúng rồi, hôm đó có cái lùm cây!” Tiểu Năm Cam càng tức hơn, đệt, tại sao mình lại sơ suất đến vậy, lẽ ra phải cẩn thận hơn chứ.

Lẩm bẩm mấy tiếng, hắn cũng không phải là người cứ mãi nhắc đi nhắc lại sai lầm, lần thất bại này ít ra thì có thể giúp hắn rút kinh nghiệm, hắn hét to: “Hoàng Việt, tao nhất định để mày muốn sống không được, muốn chết không xong.”

...

Hoàng Việt cũng không quên hôm nay là ngày 8 tháng 3, vào sáng hôm nay hắn đã nhờ anh Vinh cho người chuyển hoa hồng cho Kiều Linh và Hiểu My, Thiên Di, mỗi người một bó hoa. Mẹ hắn thì hắn cũng tặng cho bà một bó hoa lớn rồi, bé Na thì còn quá nhỏ, còn chưa phải phụ nữ, hắc hắc.

Một buổi tối nhanh chóng trôi qua, đêm nay Hoàng Việt vẫn như thường lệ tu luyện Thiết Bích Quyết, ngày hôm sau là Chủ Nhật, cũng chính là ngày Phạm Ngọc Thành lên máy bay bay về nước, lúc này các phóng viên báo đài đã túc trực sẵn ở sân bay rồi, chuẩn bị chào đón công thần vĩ đại nhất của Đất Nước trong mấy năm gần đây đây.

Nói cũng quá ngại, nếu như Phạm Ngọc Thành không có lý lịch đen ngày xưa thì càng hoàn mỹ hơn nữa, nhưng không sao, vắc xin Corona có thể cứu hàng ngàn, hàng vạn người, vả lại nếu như không có sai lầm trước kia, chắc gì Phạm Ngọc Thành đã chuyên tâm nghiên cứu ra loại vắc xin này.

Đến chiều, lúc này người dân cũng đã kéo nhau lần lượt đến sân bay, người đông nghìn nghịt, ai cũng muốn tận mắt được chứng kiến vị Thánh Sống của Việt Nam, người mà chỉ vài tháng sau có thể đạt được giải Nobel danh giá, dĩ nhiên là trừ khi có bệnh dịch khác xảy ra và người khác tìm ra vắc xin thì may ra mới có tư cách cạnh tranh giải này với Phạm Ngọc Thành.

7h tối, Phạm Ngọc Thành đã xuống máy bay, sau khi đi đến sảnh sân bay Nội Bài, ông hoàn toàn choáng ngợp bởi sự chào đón mà mọi người dành cho mình, dù mấy ngày hôm nay ông nhận được rất nhiều báo đài của Trung Quốc phỏng vấn nhưng đây lả Việt Nam a, với một người yêu nước như ông còn gì vui hơn khi được dân chúng Việt Nam quý mến chứ.

Phạm Ngọc Thành được người của chính phủ hộ tống, nhưng trên đường đi ra ngoài ông cũng đã chạm tay rất nhiều người dân, bây giờ việc Phạm Ngọc Thành phải làm là dự lễ mừng công của Thủ Tướng dành cho mình, buổi lễ này cũng sẽ được trực tiếp trên truyền hình, quả thật độ hot của Phạm Ngọc Thành bây giờ là không thể nào đo đếm.

Ông thật sự cảm thấy như đang nằm mơ, tuy rằng quá trình ông công bố công trình Virus ra với thế giới có chút gian nan nhưng việc ông đạt được vắc xin lại dễ như bỡn a, cậu thanh niên đó là ai, tại sao lại tài ba như vậy, nếu đổi ông thành con gái và trẻ lại mấy chục tuổi, ông nhất định phải tìm cách theo đuổi cậu thanh niên đó...

Ngồi trên xe đón đưa quan chức, Phạm Ngọc Thành biết, sau lễ mừng công hôm nay, tội của ông sẽ được xóa sạch, để xem bà nhà còn dám khinh thường ông nữa không, mấy đứa con của ông hẳn là cũng sẽ rất tự hào đi...

...

Hôm nay, Hoàng Việt đang phụ ba mẹ mình bán Phở, bỗng nhiên nghe mẹ hắn nói một câu làm hắn có chút đăm chiêu.

“Ti à, tiệm đá quý Kim Phúc ngày mai sẽ giảm giá 20%, con nghĩ mẹ có nên mua một ít đá quý gia công làm vòng đeo không?”

“Tùy mẹ thôi ạ!” Hoàng Việt nghe xong, có chút bất ngờ, phải biết đá quý là món hàng rất ít khi giảm giá, mà mẹ hắn từ trước đến giờ luôn mơ ước có một chiếc vòng cổ bằng đá quý, chỉ là vì tính tằn tiện mà không muốn mua, dù rằng giờ đây gia đình Hoàng Việt đã rất giàu rồi thì mẹ hắn vẫn giữ được đức tính tốt như vậy.

“À mẹ, tiệm đó ở đâu, mai con chở mẹ đi!” Hoàng Việt cũng muốn đi, nếu hắn làm một chiếc vòng tay bằng đá quý tặng thêm cho Kiều Linh vào dịp sinh nhật thì hẳn niềm vui của cô ấy sẽ được nhân đôi chứ.

“À ở đường Pasteur quận Nhất đó con!”

“Quận Nhất???” Hoàng Việt trong lòng thầm đắn đo, liệu đây có phải là một cái bẫy, sao lại trùng hợp như vậy, sao mẹ hắn lại muốn đi quận Nhất vào thời điểm này, liệu đây có phải là do Tiểu Năm Cam sắp xếp hay không?

Hắn lập tức lên phòng, tìm hiểu về tiệm Đá Quý Kim Phúc, xem tiệm đá quý này rốt cuộc vì sao lại giảm giá, hay là về vấn đề tài chính không thuận lợi, hắn phải tra kỹ mới được.

Tiếc rằng không thể hỏi hệ thống a, nếu không vấn đề này hoàn toàn có thể tìm được đáp án rất dễ dàng.

Sau 30 phút tìm hiểu, Hoàng Việt đã tra tìm đủ loại nguyên nhân, cũng nghĩ đủ phương án, nhưng hắn không tìm được lý do tại sao tiệm Đá Quý Kim Phúc lại giảm giá cả.

“Bọn họ không gặp rắc rối về kinh tế, hàng năm cũng không bao giờ giảm giá, hôm nay cũng đã qua ngày 8 tháng 3, mà tiệm này giảm giá vào ngày 10 tháng 3, cũng là ngày mai, quá vô lý, lại chỉ ghi là muốn tri ân khách hàng nên giảm giá, xem ra không thể để mẹ đi được!” Hoàng Việt thầm ra quyết định, chắc chắn là tên Tiểu Năm Cam giở trò rồi.

Ngày hôm sau là đi học trở lại rồi, cũng sẽ có kết quả thi giữa học kì II, Hoàng Việt cho rằng Hiểu My đang mong ngày này đến lắm đây, quả nhiên, khi hắn nhắn tin qua, thứ đầu tiên Hiểu My nói chính là chuyện này.

“Ngày mai là biết kết quả rồi, anh nghĩ em có thắng được Kiều Linh không?”

“Dĩ nhiên, em không thắng được mới là chuyện lạ!”

“Lỡ chuyện lạ xảy ra thì sao?”

“Ha ha, vậy thì cũng tốt, để em bớt đắc ý đi!” Hoàng Việt cười hắc hắc.

“Hứ, anh hư lắm, thứ sáu này là sinh nhật Kiều Linh, anh tính tặng gì?”

“Dĩ nhiên là loại thuốc hôm nọ!” Hoàng Việt cười hì hì.

“Ồ... Ừm, cũng được, hẳn là Kiều Linh sẽ thích lắm!”

“Dĩ nhiên, ha ha, không phải ai cũng được anh tặng loại thuốc này đâu!”

Thật sự, bây giờ ở trong phòng, Hiểu My rất hiếu kỳ, không biết Hoàng Việt lấy loại thuốc này ở đâu ra, phải biết loại thuốc này nếu bán ra thị trường, cho dù có giá hàng triệu đô thì người ta cũng đổ xô vào mua đó à...

...

Lúc này, ở phía Tiểu Năm Cam bên kia, hắn đang ra lệnh cho mấy đứa đàn em, nham hiểm nói: “Khi mà bà ấy đến, nhớ cho vào phòng riêng khảo sát, sau đó cho vào bao bố, tống lên xe đi luôn, tao muốn tự mình xử lý mẹ của nó, rõ chưa?”

“Vâng, đại ca, đại ca quả nhiên nghĩ ra diệu kế này, chắc chắn thằng Việt sẽ không ngờ được!” Tên đàn em nịnh nọt nói, nhưng thật sự thì hắn biết Nguyễn Công Minh đã lâu, biết được tên này rất ranh ma, nên cũng không có bao nhiêu bất ngờ.

“Hắc hắc! Cứ thế đi, chỉ cần nắm trong tay người nhà của hắn, ta muốn xem hắn có dám đổi tính mạng của hắn với người sinh ra hắn không, ha ha ha ha!” Tiểu Năm Cam cười hắc hắc.

Tiếc rằng chiếc giày mà Hoàng Việt gắn máy định vị đã bị Tiểu Năm Cam nhìn ra, hừ, cho dù mày biết chỗ tao ở thì sao chứ, dù gì tao ngày hôm nay ở đây ngày hôm nay ở chỗ khác, muốn theo dõi anh à, chú còn non lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.