Chỉ trong tíc tắc, hai luồng phi đao từ hai bên đã sắp đi xướt qua nhau, trong ánh mắt hả hê của Châm Hạo Đãng, Hoàng Việt vẫn bình tĩnh như thường.
Vốn dĩ, mọi người cho rằng, phi đao của hai người sẽ xướt qua nhau, do quỹ tích của bốn thanh phi đao, hai chiếc bên trái và hai chiếc bên phải của từng người đều khác nhau, nhưng bỗng nhiên.
“Keng! Keng!” Hai thanh âm va chạm vang lên, là hai thanh phi đao của Hoàng Việt chạm vào hai thanh phi đao của Châm Hạo Đãng, một màn này làm rung động tất cả mọi người ở đây, kể cả Dương Siêu Quần và Dương Siêu Phong cũng không ngoại lệ.
“Không thể nào!!!” Châm Hạo Đãng hét lớn, hắn gần như không tin vào mắt mình, phải biết hắn luyện ném phi đao đến nay đã bao nhiêu năm, cực kỳ tự tin phi đao của mình không ai có thể cản được, dù cho là cao thủ Hậu Thiên, nhưng hôm nay một tên Hóa Kính đỉnh phong, lại không phải dân trong nghề có thể ném ra phi đao cản được phi đao của hắn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào là hắn đang nằm mơ sao?
Hoàng Việt cũng không cho hắn thời gian hồi thần lại, cấp tốc lướt tới, vừa lướt đi vừa rút kiếm ra, Châm Hạo Đãng không hề phản ứng kịp, hắn còn đang ngây ngốc đây, kết quả là bị Hoàng Việt chỉ kiếm tới trước ngực mới kịp nhận ra tình hình.
“Ngươi... ngươi...” Châm Hạo Đãng không biết nên nói gì, ném ám khí vốn là sở trường của hắn, cũng là vốn liếng để hắn tin rằng mình có thể thủ thắng trận này, chỉ cần Hoàng Việt trúng phi đao, hắn tin chắc đối phương sẽ mất đi mấy thành chiến lực, khi mà hai chiếc phi đao của hắn là hướng về đầu gối của đối phương đấy! Khi đó mình có thể ném thêm mấy cái nữa, hẳn là đối phương sẽ cầm chắc thất bại, nào ngờ...
“Ngươi phục không?” Hoàng Việt lạnh lùng nói, tuy rằng kĩ thuật ném ám khí của đối phương rất giỏi, lực đạo của phi đao cũng rất khá, nhưng so với hắn đã được hệ thống thăng cấp kỹ năng Tiểu Lý Phi Đao lên tầng 3 thì thủ pháp của đối phương cũng chỉ là trò hề thôi.
“Ngươi...ngươi...” Châm Hạo Đãng vẫn còn chưa bình tĩnh nổi, lúc này, toàn trường cũng đầy thông cảm, đúng là bị đánh bại bằng chính sở trường của mình là cách đánh bại đối phương tàn nhẫn nhất, Châm Hạo Đãng không nói nên lời cũng đúng thôi, riêng Dương Siêu Phong lúc này, nhìn Hoàng Việt mà treo lên một vòng nụ cười lạnh, xem ra tên nhóc này vẫn là rất có bản lĩnh đó à, dù gì hắn cũng không muốn đấu với Châm Hạo Đãng ở vòng sau, Hoàng Việt thắng được vòng này là tốt nhất, ở vòng sau hắn có thể thỏa thích chà đạp tên này được rồi.
Châm Hạo Đãng không nói không rằng, nhảy xuống lôi đài quay người đi mất, nhưng nếu tinh ý, có thể thấy trong mắt hắn nhìn về Hoàng Việt, là cực độ ghen ghét, nếu không phải đánh không lại Hoàng Việt, hắn nhất định sẽ lột da tróc xương đối phương.
“Ài... thật là... ngươi đã như vậy thì không trách ta được!” Hoàng Việt nào có thể không nhìn ra thái độ của đối phương, xem ra đối phương đã coi mình là kẻ địch sinh tử, đúng là không phải ai cũng có thể như Huyền Đạt, chiến bại mà không nản, vẫn dành sự tôn trọng cho đối phương, Hoàng Việt tin tưởng, với thái độ này, Châm Hạo Đãng nhất định không thể đi xa được.
Để chắc ăn, Hoàng Việt cũng không muốn nhìn lầm người, hắn liền nhờ hệ thống tra xét độ hảo cảm của Châm Hạo Đãng, thì biết đối phương đã quyết cùng mình không đội trời chung rồi, Hoàng Việt vốn không phải là kẻ thích để cho địch thủ của mình, những người muốn giết mình ăn sung mặc sướng, tuy rằng động cơ đối phương không hẳn là quá vô lý, dù gì đó cũng là điều rất bình thường, nhưng hắn sẽ thử thách đối phương, nếu như đối phương vượt qua được, sau này còn có thể cứu, còn không thì đành thân bại danh liệt, haiz, ai bảo Hoàng Việt vẫn còn rất nhân từ đây?
Hai trận đấu hôm nay lẽ ra cứ thế mà kết thúc, nhưng Hoàng Việt chỉ còn gặp được Dương Siêu Quần ngày mai nữa thôi, mà kĩ năng trộm đồ chỉ dùng một ngày một lần, vì vậy hắn phải làm cho Dương Siêu Quần không cảnh giác để mà trộm lấy Càn Khôn Đại Na Di hoặc Cửu Dương Thần Công mới được.
Hoàng Việt lập tức nhảy xuống lôi đài, sau đó hướng về Dương Siêu Quần, lại gần nói: “Dương tiền bối, vãn bối có một đề nghị!”
Dương Siêu Quần không biết Hoàng Việt muốn nói gì, nhưng cũng muốn nghe, liền hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Vãn bối muốn hôm nay diễn ra trận đấu chung kết cùng Dương Siêu Phong đại ca luôn, không biết có được không?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường sôi trào, đệ tử của phái Võ Đang làm sao mà khôn thế, chẳng lẽ vừa rồi không thấy Dương Siêu Phong đánh với Huyền Đạt mà bàn tay rướm máu luôn sao? Làm sao Dương Siêu Phong có thể phục hồi kịp, vừa rồi hắn đã dùng quá trời nội lực luôn đó à...
“Ngươi... ngươi!” Dương Siêu Phong nhìn về Hoàng Việt, vô cùng tức giận, tên này đây là muốn nhân lúc người cháy nhà mà hôi của sao?
“Tiểu tử, ngươi quá phận!” Dương Siêu Quần quát lớn, tên tiểu tử này đây là ngông cuồng, càn rỡ, dám ý kiến lịch thi đấu do ông định ra.
Hoàng Việt chỉ chờ đến phút này, đây hẳn là lúc Dương Siêu Quần mất cảnh giác nhất, liền yêu cầu hệ thống trộm đồ.
“Đinh! Kí chủ trộm Cửu Dương Thần Công thành công!” Hệ thống thông báo, Hoàng Việt quan sát Dương Siêu Quần thì thấy lúc này hắn vẫn đang vô cùng căm tức nhìn mình, Hoàng Việt vội nói: “Là vãn bối lỡ lời, mong tiền bối lượng thứ!” Sau đó lập tức phi thân rời đi.
Đám đông lúc này mới xem như dịu lại, quả thật đề nghị của Hoàng Việt vừa rồi quá vô lý đi, may là hắn kịp thời xin lỗi, chứ kẻ vô lễ như vậy cho dù Dương Minh Chủ có ra tay trừng phạt thì phái Võ Đang cũng không nói được gì.
Từ nãy đến giờ, trong hàng ngũ đệ tử phái Thúy Yên đứng coi, Trần Mộ Hoa không ngừng chảy mồ hôi lạnh, Phong Mậu ca ca quả thật là quá ngang ngược, làm cho con tim cô như muốn nhảy thót ra luôn à, Trần Mộ Hoa cũng không nán lại, chạy theo Hoàng Việt rời đi, có điều cô cũng không dám đứng cạnh Hoàng Việt quá gần, vì nếu để người ta biết mối quan hệ của cô cùng Hoàng Việt rất tốt có khi cô sẽ bị vạ lây.
Tối hôm đó, Hoàng Việt lấy ra một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển, sau đó dùng Lăng Ba Vi Bộ lướt đi như bay, không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, đôi khi hắn còn dùng Linh Điền Không Gian để lẩn trốn tầm mắt của đám lính canh đi qua đi lại.
Lần này, Hoàng Việt muốn đến phòng của Châm Hạo Đãng, hắn muốn thử thách đối phương, nếu như đối phương dùng quyển Quỳ Hoa Bảo Điển này, xem ra đối phương là không thể cứu, còn nếu không dùng, thì sau này đối phương và hắn coi như tự sinh tự diệt, hắn cũng không tìm đối phương để tính sổ, trừ khi đối phương làm ra chuyện gì quá đáng với hắn.