Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 227: Chương 227: Xử Lý




“Nhiêu đây là đủ quy kết hắn tội giết người rồi chứ?” Hoàng Việt thầm lẩm bẩm, nhưng hắn không muốn cho Tiểu Năm Cam một con đường sống, ngày nào hắn còn sống thì hắn không vui ngày đó, vì vậy hắn sẽ ra tay xử lý giết chết hắn luôn.

Cho dù Hoàng Việt giết chết Tiểu Năm Cam, hắn cũng sẽ dùng thuật dịch dung, có điều nay chính phủ đã biết hắn có thù với Tiểu Năm Cam rồi, nếu đối phương chết bọn họ rất có thể sẽ nghi ngờ mình, vì vậy hắn liền hỏi:

“Lão Dương, nếu tôi giết chết Tiểu Năm Cam, có thể chịu tội không?”

“Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu một nhân tình, sẽ cho qua chuyện này, có điều cậu đừng quên nhân tình đó là được!” Lão Dương cười hắc hắc.

“Tại sao ông lại tốt với tôi như vậy?”

“Lẽ nào cậu không biết sao?”

“Biết cái gì?”

“Ha ha, cậu thật thú vị!” Lão Dương càng nhìn về Hoàng Việt lại càng ưng ý, chàng trai này, thật là hài hước a.

Có một sư phụ là Hậu Thiên cao thủ, dĩ nhiên người khác mong xây dựng mối quan hệ còn không được, có điều, giờ đây ông càng coi trọng cậu thiếu niên này, nếu đổi thành người bình thường, có khi đã nhờ ông giải quyết dùm Tiểu Năm Cam rồi.

“Tốt, hôm nay gặp mặt đến đây thôi, đây là danh thiếp của tôi, sau này cần gì thì cứ gọi!” Lão Dương lấy ra một tấm danh thiếp, sau khi đưa cho Hoàng Việt xong rồi liền phiêu dật bước đi, Hoàng Việt thấy chân ông ta chạm đất nhẹ như lông hồng, càng khẳng định chắc chắn ông ta nhất định là Hóa Kính cao thủ.

“Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đạt tới cảnh giới này!” Hoàng Việt thầm quyết tâm, tuy rằng con đường hắn phải đi sẽ rất dài nhưng hắn tin chắc mình rất nhanh có thể đạt tới.

...

Trụ sở công an thành phố, quận Nhất.

“Chú Hùng, thuốc này mỗi ngày chú uống một lần, mỗi lần uống xong phải hâm nóng lại, một lần nhấp một ngụm là đủ!”

“Được, được, cảm ơn cậu nhiều lắm!” Hùng cục trưởng đầy mừng rỡ nhìn về Hoàng Việt, sau đó lại nhìn sang Lý lão, Lý lão cũng vui thay cho thằng lính của mình, cậu ta xem ra sau này cuộc sống sẽ viên mãn, công danh sự nghiệp con cái đều có, âu cũng là lão Thiên có mắt, không bạc đãi người tài đi.

Hoàng Việt tuy rằng có thể nhờ chú Hùng giúp hắn bắt tên định giết mình kia, nhưng hắn muốn tự tay mình xử lý, tuy rằng có thể hắn sẽ không giết ngược đối phương nhưng đối với những người đã có ý nghĩ muốn giết mình thì hắn không thể dễ dàng cho qua được.

Vả lại, hắn cũng có thể gậy ông đập lưng ông, dùng thẻ trung thành yêu cầu đối phương giết ngược tên Tiểu Năm Cam chẳng hạn.

...

Về đến nhà, Hoàng Việt không đi đâu cả, hắn còn ở ngoài tiệm phở, phụ ba mẹ mình bán, nhưng thực ra khắp ngõ nhà hắn, lúc này đều là dân giang hồ, đàn em của Nhân cá chép, chỉ cần thấy mặt tên kia bước vào, lập tức sẽ báo ngay cho Hoàng Việt.

Tuy vậy, dĩ nhiên Hoàng Việt sẽ không để cho đối phương có cơ hội bắn súng, chỉ cần hắn nghe được tin tên đó tiến vào ngõ của mình, hắn sẽ ẩn núp, sau đó ném ra một viên gạch, cho hắn bất tỉnh nhân sự, sau đó mới đi xử lý.

Bây giờ cũng đã là lúc để cho gia đình hắn biết về sự tàn khốc của giới giang hồ rồi, nên dù cho sau này có thể khiến ba mẹ hắn lo lắng, nhưng đây là một việc mà nhất định bọn họ phải trải qua.

Quả là hắn dự tính không sai, hai tiếng sau, hắn nhận được tin nhắn báo tên đó đã bước vào con hẻm, tuy rằng tên này đeo khẩu trang nhưng không thể qua mắt đám đàn em mắt sáng như ưng được.

Hoàng Việt liền đứng ở một góc nhà, hắn hối đoái một cái kính, để nhìn ra bên ngoài, làm ba mẹ hắn không biết chuyện gì, khi nhìn thấy đối phương gần tới rồi, Hoàng Việt khẽ ném ra một cục gạch, từ rất lâu trước đây, khi Hoàng Việt còn rút thưởng sơ cấp đã có lần rút được cục gạch, hắn cũng không biết dùng để làm gì, không ngờ bây giờ lại có chỗ cần tới nó a.

“Vèo!” Cục gạch bay xé gió, Hoàng Việt cũng không sợ tên này sẽ chết, vì tên Tiểu Năm Cam không thể cử một người không có võ đi xử lý hắn được, chỉ hy vọng tên này không phải Minh Kính hậu kỳ trở lên đi, khi đó thì hắn có thể dùng thẻ trung thành được rồi.

Tốc độ cục gạch Hoàng Việt ném ra rất nhanh, phải biết hắn đã có cảnh giới Minh Kính hậu kỳ trung giai, lực lượng lại không kém nửa bước Ám Kình là bao, tuy hắn không dừng toàn lực, nhưng nếu tên này có cảnh giới phía dưới Minh Kính hậu kỳ thì việc hắn ngã gục là cái chắc.

“Cái con mẹ gì???” Tên này hoảng hốt, hắn đang tiến đến gần tiệm phở Phúc, không ngờ lại có một cục gạch bay ra, phản ứng gần như là không kịp, viên gạch lập tức đập vào trán hắn, làm hắn suýt hôn mê, nó vỡ ra thành mấy khúc, lúc này hắn đang lảo đảo muốn ngã, còn chưa kịp rút súng ra thì hắn thấy thằng nhóc Hoàng Việt mà Tiểu Năm Cam đã đưa ảnh cho mình kia bay tới, phi thân một cái đá ngay bụng mình.

“A!!!!!!” Tên này trúng đòn, la toáng lên.

Vừa rồi, Hoàng Việt đã mơ hồ cảm nhận được cảnh giới của đối phương, khi đối phương chỉ lảo đảo mà không bất tỉnh, hắn đã biết đối phương có cảnh giới Minh Kính hậu kỳ, lập tức liền vận lực đá vào bụng đối phương, tên này lập tức xụi lơ, Hoàng Việt kiểm tra khắp người hắn, thì rút ra được một cây súng lục.

“Con... Trời... Súng!” Mẹ Hoàng Việt hoảng hốt khi thấy hành động của Hoàng Việt, nhất là khi thấy được trong người đối phương có súng, chẳng lẽ là dân giang hồ muốn giết con mình, bà lập tức chạy tới, đánh thêm vài nhát vào đầu tên kia, cho hắn bất tỉnh luôn.

Mấy khách nhân ăn phở cũng hoảng sợ, đây là giang hồ thanh lý nhau sao? Bọn họ lập tức bỏ về, cũng không dám dính dáng vào.

“Anh Việt, bọn em mang hắn đi nhé!”

“Ừ, trói lại trước đã!”

“Vâng!”

Mấy tên đàn em của Nhân cá chép đã được Hoàng Việt dặn dò từ trước, tên này sẽ được mang đến cho Nhân cá chép xử lý theo luật giang hồ, tội muốn giết người, nhất là Trưởng Lão của Lý bang thì hình phạt chắc chắn không nhỏ.

Nếu như tên này không phải là Minh Kính hậu kỳ, thì Hoàng Việt sẽ giữ hắn lại, tuy nhiên hắn có cảnh giới chắc là Minh Kính hậu kỳ sơ giai, nên Hoàng Việt đành phải cho qua, hắn vào trong nhà, bắt đầu nói với ba mẹ mình về chuyện này.

“Con nói sao, tên Tiểu Năm Cam muốn bất chấp để giết con?”

“Đúng, ba mẹ sau này phải thật cẩn trọng, nhưng ba mẹ yên tâm đi, con rất nhanh sẽ xử lý hắn!” Hoàng Việt nghiêm túc nói.

“Sao chúng ta không báo công an?” Ba mẹ hắn vẫn lo.

“Không cần đâu ba mẹ, cứ tin ở con!”

Ba mẹ hắn thấy hắn nói vậy thì cũng không nói gì thêm, bọn họ tin Hoàng Việt có thể làm được, nhưng vẫn không ngừng dặn dò hắn phải hết sức cẩn trọng.

Hoàng Việt lên lầu nghỉ ngơi một chút, hắn lần này nhất định phải lấy độc trị độc, lần này nhất định phải liều, cho dù đối mặt Sơn Rồng Xanh, Hoàng Việt cũng phải giết chết Tiểu Năm Cam, nếu không hắn không thể nào bình tâm được.

Còn chưa kịp nghĩ ra kế sách, bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên tiếng reng, là Hải Đường công tử gọi.

“Việt, em giúp anh xác nhận nhanh đi, anh không đợi được!” Hải Đường công tử lúc này đã muốn biết kết quả về Phương Trang lắm rồi.

“Được, nhị ca, em lập tức xác nhận ngay, anh gửi số chị Trang cho em!”

“Ừ, ok em!” Hải Đường công tử nói xong, cúp máy rồi gửi tin nhắn qua cho Hoàng Việt luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.