Tà Vương Cưng Chiều, Độc Phi Thực Khuynh Thành

Chương 12: Chương 12: Bản Thái Tử Hứa Cho Ngươi Vị Trí Trắc Phi




Đáng tiếc. . . . . . vết bớt trên mặt của nàng lại chiếm hết hai phần ba khuôn mặt, phần còn lại thì phủ đầy tàn nhang, giọng nói tuy rằng dễ nghe, nhưng xấu như vậy cũng không đem lại lợi ích gì, thứ lỗi hắn chỉ thích mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, nói hắn thấy nàng đáng thương, cưới nàng về để nàng tùy tiện ở một viện trong cung thì có lẽ hắn cũng làm được, xem như nuôi thêm một muội muội, hắn nghĩ những người khác nhất định sẽ không cưới nàng, nhưng nếu làm vậy thì Thừa tướng có thể hay không đối với hắn nảy sinh oán hận, ai, chỉ mong phượng đại tiểu thư sẽ giống như lời phượng Thừa tướng nói tự mình từ hôn, nhưng xem đi xem lại hắn vẫn cảm thấy luyến tiếc, xấu nữ thì thôi, lại đối với hắn không động tình, thật không thể nào hiểu nổi.”

Cơm quá ba hồi, phượng thường vũ đều liên tục liếc mắt đưa tình với thái tử, còn long thiên tuyệt thì thi thoảng mới đáp lại, cho nên ăn bữa cơm này đối với nàng tuyệt đối là một sự tra tấn, phượng ngâm cửu tưởng tượng tư thế muốn nôn, trong lòng thì vô cùng xem thường, nàng nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm trong lòng ︰” Thật là chướng mắt nàng, bình thường không phải đều nói nữ tữ cổ đại rất rụt rè hay sao, sao nữ nhân này làm trò trước mặt cha mẹ, trường tỷ mà lại thản nhiên như vậy, xem ra phượng thường vũ cũng thuộc loại không có đầu óc, không sợ nàng thật sự lạt mềm buộc chặt, càng không sợ bản tiểu thư đối thái tử vừa gặp đã yêu hay sao? Nói thế nào thì nàng cùng thái tử cũng đã có hôn ước, vậy mà nàng ta lại liếc mắt đưa tình trước mặt nàng, đúng là không có đầu óc, không hiểu lúc nhỏ nàng ta làm cách nào để khi dễ tiểu cửu đến mức chết đi sống lại, chẳng lẽ chân ái ảnh hưởng đến chỉ số thông minh? Nhìn cảnh này thực khiến nàng mất khẩu vị. . . . . .” Ăn không vào nên phượng ngâm cửu dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc bữa ăn.

Bữa tối trôi qua, thái tử ngồi một chút liền đứng dậy cáo từ, ánh mắt phượng thừa tướng hơi lóe, liền nói với phượng ngâm cửu ︰”Tiểu cửu, ngươi đi tiễn điện hạ đi.”

“. . . . . . .”

Tiễn cái đầu ngươi, ta mới tới phủ Thừa Tướng chưa lâu đã vội vàng từ hôn, mà dường như thái tử cũng không xem trọng mối hôn sự này, quá mức do dự thiếu quyết đoán, không có khí phách của nam tử, phượng ngâm cửu nàng tất nhiên không muốn cưới một người như vậy? lúc này trong lòng Phượng ngâm cửu lại nổi lên vô số sự xem thường.

Long thiên tuyệt còn đang rối trong lòng, hắn nghĩ thầm, không bằng đêm nay hồi cung liền cùng hoàng tổ mẫu thương lượng một chút, có hay không đẹp cả đôi đường, sau đó hắn sẽ dành cả đêm để suy nghĩ cách giải quyết chuyện này như thế nào.

Vì thế tay phải chống cằm nhằm che đi sự xấu hổ, hắn nói ︰”Thừa tướng, sắc trời đã tối, huống gì đại tiểu thư vừa mới trở về, đối với đường ở phủ không quen, bản thái tử tự mình rời đi.” Nói xong đã bước ra ngoài.

Phượng ngâm cửu khinh bỉ nhìn, việc từ hôn vẫn nên nhanh một chút, bằng không nàng cũng không biết khi thái hậu biết chuyện thì sẽ có phản ứng như thế nào, vì thế liền nói ︰”điện hạ, xin dừng bước, thần nữ có chuyện muốn nói cùng người, không bằng vừa đi vừa nói, xem như ta tiễn điện hạ ra phủ ?”

Long thiên tuyệt vừa nghe, trong lòng liền cảm thấy không ổn, không biết phượng ngâm cửu có chuyện gì muốn nói cùng hắn, chẳng lẽ giống như phượng Thừa tướng nói, nàng muốn từ hôn? Hay nàng thấy hắn rồi thì lại thay đổi chủ ý ? Nhưng vẫn dừng lại, quay đầu về phía phát ra giọng nói mềm mại kia, cùng phượng ngâm cửu bước ra ngoài.

Kỳ thật không thể trách thái tử tự mình đa tình, bởi vì bộ dạng lớn lên của hắn thực khiến cho người si mê.

Hai người một đường không nói gì, đi một chút thì đã tới phía sau của hoa viên, thái tử thấy phượng ngâm cửu không nói lời nào, liền thiếu kiên nhẫn , dừng lại nói ︰”Phượng tiểu thư, ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói đi, nếu là về hôn sự thì không được, bản thái tử muốn cùng hoàng tổ mẫu và phụ hoàng bàn bạc.”

“. . . . . .”

“Hơn nữa hôn kỳ giữa ta cùng vũ nhi đã định, hôn sự của ta và ngươi chỉ có thể chờ đến lúc ta cùng vũ nhi thành thân xong thì mới có thể quyết định.”

“. . . . . .”

Định cái đầu ngươi, tật xấu tự quyết định của ngươi nên sửa sớm một chút, còn chừa lời cho người khác nói chuyện . Ta đang cấp bách nghĩ cách để từ hôn với ngươi như thế nào? Ngươi lại nói ta chỉ có thể gả sau làm thiếp, ngươi thật đề cao bản thân mình, lúc này phượng ngâm cửu trong lòng tự hỏi trời xanh, một phút muốn đem vị điện hạ này tiêu diệt.

Phượng ngâm cửu nhìn thấy trong mắt long thiên tuyệt đã không còn kiên nhẫn thì đôi mắt nàng hiện lên một tia khinh thường, khẽ mỉm cười liền nói ︰”điện hạ, thật đúng là về chuyện hôn sự, nhưng mà không phải như ngài nghĩ, ta là muốn nói về chuyện từ hôn.”

“. . . . . .” Ha ha, lần này đến phiên thái tử câm nín .

“điện hạ, ngài xem, chúng ta có hôn ước, lần này hôn sự giữa ngài cùng muội muội được tạo thành là bởi vì ta, để muội muội lấy danh nghĩa của ta mà gả đi thì thật sự không tốt, làm vậy là không công bằng đối với nàng, đương nhiên lần này ta trở về cũng không phải vì muốn quấn lấy điện hạ, ta chỉ muốn báo hiếu mà thôi, ta tự biết trời sanh tính tình thô kệch, không hợp với những nơi thanh nhã, nên tất nhiên không xứng với ngài, cho nên ta sẽ không chiếm lấy vị trí thái tử phi, đương nhiên càng không để muội muội mình chịu ủy khuất, cho nên cần điện hạ phối hợp cùng ta.”

Long thiên tuyệt nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể bị phượng ngâm cửu dắt mũi︰“. . . . . .phối hợp thế nào?”

Phượng ngâm cửu thấy long thiên tuyệt trợn tròn mắt thì nói tiếp ︰”Từ hôn, chỉ có từ hôn mới có thể giải quyết tình cảnh hiện tại, ta không thể để muội muội thay ta lập gia đình, nói câu không nên nói, ta hi vọng nàng tìm được hạnh phúc của chính mình, nếu điện hạ không cưới nàng, thì không phải ta đã hại cả cuộc đời của muội muội hay sao; đương nhiên, nếu muội muội cùng điện hạ tâm đầu ý hợp thì khác , ta đây càng phải từ hôn, như vậy mới công bằng với muội muội và ngài.”

khuôn mặt thái tử mông lung“. . . . . . Cái gì? Chẳng lẽ gả cho ta thì sẽ không hạnh phúc, ngươi không muốn làm Thái Tử Phi sao?”

Phượng ngâm cửu thấy thái tử trong trạng thái mơ hồ, vì thế liền bồi thêm một câu︰”điện hạ hiểu lầm cửu nhi, trên đời này không phải cứ gả cho hoàng thất thì mới được hạnh phúc, không phải điện hạ không đủ ưu tú, mà là rất ưu tú cho nên chỉ có nhị tiểu thư ôn nhu lương thiện, am hiểu lòng người mới có thể xứng đôi với ngài, chẳng lẽ ngài muốn để muội muội giống như lời đồn bên ngoài, nói ngài không thật sự thích muội muội, mà bởi vì hôn sự giữa chúng ta nên mới cưới nàng, như vậy không phải để muội muội ta chịu ủy khuất rồi sao?”

Long thiên tuyệt bị phượng ngâm cửu nói cho mơ hồ, còn tự hỏi chính mình có thật sự thích phượng thường vũ hay không. Nhưng vẫn nhịn không được hỏi phượng ngâm cửu ︰

“. . . . . . Bản thái tử có một vấn đề, phượng tiểu thư có thể trả lời ta?”

Phượng ngâm cửu gật gật đầu, nhìn về phía long thiên tuyệt.

Long thiên tuyệt có chút chột dạ nhìn phượng ngâm cửu, tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn liền nhẹ giọng nói ︰”Ngươi vì sao cảm thấy không xứng với bản thái tử, vì sao cự tuyệt hôn sự này, nếu bản thái tử không chê ngươi tính tình thô kệch, cũng không chê ngươi lớn lên ở ngoài, nếu ngươi sợ người khác khi dễ ngươi, thì có thể không cần ra ngoài, ta cũng có thể xây cho ngươi một viện riêng biệt, như vậy sẽ không có ai thương tổn ngươi , sẽ không để ngươi chịu ủy khuất rồi từ hôn như vậy. huống gì nữ tử bị từ hôn, cuộc sống sau này. . . . . . Phượng ngâm cửu, bản thái tử hứa cho ngươi vị trí trắc phi có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.