Tiến vào rừng rậm?
Mọi người sững sờ, không có đọc hiểu ý tứ những lời này của Dạ Thất Thất?
“Thất Thất, có thể nói cho chúng ta biết nguyên nhân ngươi phải đi không?”
Người nói ra những lời này là Lôi Dương, mặc dù đôi mắt của hắn không nhìn thấy, nhưng người tu luyện cảm giác lại không đánh mất, nhất là hắn còn là linh hồn triệu hoán sư hiếm thấy, đối với linh hồn cảm giác dị thường bén nhạy. Trong rừng rậm này mặc dù nhìn như yên tĩnh, trong đó lại ẩn giấu sát khí, lành dữ khó dò. Cũng không phải là hắn không tín nhiệm nàng, mà là cần một cái lý do để cho bọn họ mạo hiểm.
Đây là Lôi Dương dùng phương thức của mình nói cho Dạ Thất Thất biết, chính hắn tuyệt đối ủng hộ nàng, cũng là nhắc nhở nàng đừng quên nguy cơ nơi này.
Thông minh như Dạ Thất Thất làm sao không hiểu ý tứ Lôi Dương? Vốn nàng cũng đã làm xong chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt. Xích Hỏa học viện đối với nàng mà nói cũng không phải là trọng yếu như vậy, mà tiến vào Xích Hỏa học viện cũng không phải là chỉ có một phương thức thông qua khảo hạch này. Mà Lão Bạch lại chỉ có một, cái gì nhẹ cái gì nặng, trong nội tâm nàng tự có một cán cân cân nhắc.
“Ta có một bằng hữu vô cùng trọng yếu hiện tại có khả năng gặp phải nguy hiểm, ta phải đi tìm nó. Ta không miễn cưỡng các ngươi cùng ta đi mạo hiểm, các ngươi có thể ở chỗ này đợi đến sau khi trời sáng thì rời đi đi tìm linh dược. Có tiểu phá hài gia nhập, thực lực của các ngươi tuyệt không yếu, nếu muốn đoạt được ba danh ngạch đứng đầu chỉ sợ có chút khó khăn, nhưng nếu chỉ là thông qua khảo hạch thì không có vấn đề gì cả.” Dạ Thất Thất hướng về Lôi Dương cười cười, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Dạ Thất Thất làm việc mặc dù bừa bãi tùy ý, tùy hứng tự tại, lại ân oán rõ ràng, cho dù lựa chọn của bọn họ như thế nào, Lôi Dương thả ra thiện ý đối với nàng nàng đã tiếp thu được.
Nhưng làm cho nàng không nghĩ tới chính là, sau khi nàng nói ra lời kia xong, thế nhưng bọn họ không suy tính chút nào liền lựa chọn cùng nàng cùng nhau tiến vào rừng rậm.
“Trong bí cảnh ẩn náo hung hiểm, giờ phút này là buổi tối, nếu như tiến vào rừng rậm so với bình thường càng thêm nguy hiểm, có khả năng còn có vô số linh thú cường đại hơn so với Thanh Lang Vương vừa rồi. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng có nguy hiểm tới tính mạng, các ngươi còn muốn đi vào cùng ta sao?” Không chút do dự lựa chọn ủng hộ như thế, nếu như nói không có cảm động đây tuyệt đối là gạt người.
Dạ Thất Thất nhìn như không có tim không có phổi, lãnh tâm bạc tình, nhưng càng là người như vậy mới càng trọng tình.
Làm cho nàng càng thêm không nghĩ tới chính là, lại ở cái địa phương này nàng gặp được người kia...
...
Trong bí cảnh, một chỗ trong sơn động, một đống củi đang cháy.
Một người nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào long văn màu đen ngồi ở bên cạnh đống lửa, trong tay cầm một con chim trĩ nướng ở trên lửa. Đôi mắt rũ xuống, ánh lửa chiếu ở trên mặt, lông mi dày như một chiếc quạt, cái bóng ở dưới mí mắt. Bàn tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng cầm nhánh cây, ở trên lửa từ từ lật chuyển, nhìn con chim trĩ từ từ biến thành màu vàng kim, tản mát ra mùi thơm mê người. Hắn cầm lấy mỗi một loại gia vị đã chuẩn bị tốt ở một bên rắc lên trên gà nướng. Động tác ưu nhã, giống như một bức tranh đẹp đến mức tận cùng.
Rõ ràng là chuyện nướng chim trĩ bình thường như thế, đến khi hắn làm, lại thành một chuyện cực kỳ tao nhã, chim trĩ nướng trong tay hắn hình như đã thành thức ăn mỹ vị nhất trong thiên địa.
“Quân thượng.” Thị đồng ở một bên vội vàng đưa lên đao nhỏ màu bạc và cái mâm sớm đã chuẩn bị tốt, giống như đã thành thói quen một màn trước mắt này.
Nam tử tiếp nhận đao nhỏ màu bạc thị đồng đưa lên, chỉ thấy hắn khởi động vài đao trong nháy mắt, chim trĩ có hương vị thơm ngon đã bị cắt thành lát, sắp hàng chỉnh tề ở trong mâm trên tay thị đồng.
Nam tử vứt trên mặt đất gậy gộc xuyên thủng chim trĩ nướng đang cầm trong tay, trên gậy gộc kia còn giữ lại đầy đủ bộ xương con chim trĩ.
Đột nhiên, một đạo bóng trắng chợt lóe qua, xương gà nam tử áo đen mới vừa ném ra ngoài cửa động biến mất không còn hình bóng.
“Quân thượng.” Thị đồng cũng trông thấy đoàn bóng dáng màu trắng kia, liền xin chỉ thị quân thượng có muốn giết chết hay không.
Trong tay nam tử liền nhiều them một đôi đũa ngọc màu đen, gắp lên một miếng thịt chim trĩ nướng tốt bỏ vào trong miệng, từ từ nhai nuốt. Thị đồng thức thời đưa lên một cái bình ngọc tinh xảo, bên trong tản ra mùi rượu quyến rũ người.
“Không cần quản nó.” Nam tử uống một ngụm rượu ngon trong bình ngọc, ánh mắt rơi xuống trên đống lửa bùng cháy, môi mỏng khẽ nhúc nhích, chậm rãi phun ra bốn chữ.
“Vâng ạ.” Thị đồng cung kính đứng ở một bên, không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nam tử nhìn ngọn lửa bùng cháy, trong đầu xuất hiện một chút hình ảnh sâu trong trí nhớ, trong ánh mắt lạnh như băng không hề nhiệt độ thoáng chút dãn ra, tâm lạnh như băng vạn năm, bởi vì nghĩ đến người kia, chỉ có nhiệt độ trong chốc lát.
“Vèo!” Một cái, đoàn bóng trắng kia lại lần nữa chợt lóe qua, lần này biến mất là thịt nướng chim trĩ nam tử tự thân động thủ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử trong nháy mắt bịt kín một tầng âm lãnh, trong con mắt chợt lóe qua tia tức giận, môi mỏng lạnh như băng chậm rãi phun ra mấy chữ: “Bắt nó, lột da, lăng trì!”