Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 208: Chương 208: Bí mật chân chính của Dạ thị gia tộc (3).




“Dư nghiệt Ma tộc, chết không đáng tiếc.” Viêm Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn thịt vụn đầy đất, môi mỏng phun ra tám chữ.

Viêm Minh nói, làm cho Dạ Thất Thất trầm mặc, đáy lòng chợt thoáng hiện chút mất mát.

Một lát sau, nàng không nói một tiếng, trực tiếp xoay người đi đến từ đường Dạ thị gia tộc.

Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, trong mắt Viêm Minh hiện lên tia sầu khổ, buông nắm tay nắm chặt ra, tia sáng màu đen chợt lóe qua, bóng dáng trạng thái linh hồn hơi trong suốt trôi lơ lửng ở trước mắt hắn.

“Dung hồn đan, là vật gì?” Viêm Minh mở miệng lạnh giọng hỏi.

“Dung hồn đan... cái gì Dung hồn đan, không biết...” Hồn con quỷ kia còn muốn ngụy biện vài câu, thậm chí muốn nhân cơ hội chạy trốn, lại phát hiện căn bản hắn không cách nào nhúc nhích được.

“Thả ta ra, ngươi đã làm cái gì với ta? Mau thả ta ra...” Con quỷ hồn tức giận hét to, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, căn bản không người nào phản ứng đến hắn.

Lúc này Viêm Minh mở miệng, giọng nói càng lạnh hơn vài phần: “Một lần cuối cùng, Dung hồn đan, là vật gì?”

Trong mắt Viêm Minh hiện lên sự mất kiên nhẫn, tất cả kiên nhẫn của hắn duy nhất đều dùng để làm một chuyện, đối với chuyện còn lại, từ trước đến nay hắn không có kiên nhẫn.

Dạ Quân Thạch đã là hình thái quỷ hồn bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn thấy sống lưng phát lạnh, khí thế không giận mà uy của Viêm Minh đặc biệt làm cho người ta sợ hãi. Thậm chí hắn không cần cân nhắc, đã bật thốt lên nói ra: “Dung hồn đan là thần đan Dạ thị gia tộc lưu truyền xuống, nghe nói, phàm là người ăn Dung hồn đan, đều có thể thoát thai hoán cốt, thậm chí linh hồn cũng sẽ trở nên vô cùng cường đại. Trước kia Dạ Thất Thất là đứa háo sắc, tu vi cũng chỉ là ngũ phẩm, lại rời nhà hơn nửa tháng sau trở lại, cả người trở nên không đồng nhất. Vốn là kẻ ngu ngốc tu luyện thế nhưng trở nên lợi hại như thế, mười sáu tuổi Địa Giai đỉnh phong, thực lực mạnh mẽ như thế, há lại một hai ngày có thể luyện thành? Trong đó, tất nhiên có lừa gạt.”

“Dung hồn đan...” Thời điểm Viêm Minh lại nghe được ba chữ Dung hồn đan lần nữa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ quái: “Nói tiếp.”

“Ngạch, ngươi còn muốn biết gì nữa?” Dạ Quân Thạch yếu ớt nhìn hắn, hoàn toàn không còn phân nửa ý niệm phản kháng.

“Hết thảy về Dạ thị gia tộc, ta đều muốn biết.” Dạ thị, có phải là Dạ thị kia trong trí nhớ hắn hay không?

Nếu không phải nghe được ba chữ Dung hồn đan, bằng không hắn cũng muốn quên những chuyện phát sinh năm đó.

“Dạ thị gia tộc truyền thừa ngàn năm, vẫn là tiểu gia tộc không có tiếng tăm gì, cho đến ba trăm năm trước, sau khi bộc phát cuộc chiến động trời cùng yêu thú, tổ tiên Dạ thị gia tộc không biết từ chỗ nào đạt được Luân Hồi kính, hơn nữa truyền xuống tổ huấn, mấy đời bảo vệ Luân Hồi kính, Dung hồn đan, cũng là khi đó truyền xuống...”

Dạ Quân Thạch còn nói cái gì, Viêm Minh đã không nghe vào. Ký ức cho rằng đã bị lãng quên một lần nữa lại hiện lên ở trong đầu hắn...

“Thiếu chủ, yêu thú xâm lấn Viêm Hỏa Thành, đại quân Ma tộc hướng về Viêm Hỏa Thành mà đến, thỉnh thiếu chủ định đoạt!”

“Thiếu chủ, cửa thành bị phá, yêu thú vào thành...”

“Thiếu chủ, xin ngài rút lui trước, thuộc hạ thề bảo vệ an nguy thiếu chủ...”

...

Thiếu niên gầy yếu, lão bộc trung thành, huyết vũ đầy trời, máu thịt văng tung tóe!

Hắn cho là mình quên mất, hiện tại lại bị dễ dàng thức tỉnh trong trí nhớ.

“Dạ thị một lòng trung liệt, ngươi, là sỉ nhục của Dạ thị gia tộc! Ngươi không xứng làm người Dạ thị.” Ba trăm năm trước, hắn giao cho Dạ thị gia tộc tín nhiệm nhất bảo vệ đồ của hắn, bảo hộ gia tộc bọn họ bình an.

Ba trăm năm sau, Dạ thị gia tộc suýt nữa bị diệt tộc, người khởi xướng, lại là bởi vì vật hắn từng giao phó.

Ai đã từng nghĩ đến, Dạ thị gia tộc Viêm Hỏa Thành, có lai lịch như thế?

Nếu như lai lịch Dạ thị gia tộc bị người công bố, chỉ sợ lại sẽ nhấc lên một trận phong ba huyết vũ ở trên mảnh đại lục này!

Hoa nở hoa tàn, quanh đi quẩn lại, hắn và Dạ thị gia tộc dĩ nhiên là quan hệ khúc mắc bỏ không xong còn rối loạn trong đó như thế, hiện tại lại còn có Dạ Thất Thất, giữa bọn họ thật đúng là trời đã định sẵn.

Viêm Minh nhếch môi cười lạnh, khoản nợ ba trăm năm trước, cũng nên đến lúc đòi lại rồi!

Dạ Thất Thất đi từ đường Dạ thị gia tộc, ở trong từ đường tìm được mệnh bài của cha mẹ, hơn nữa đều thu tất cả mệnh bài vào không gian.

Viêm Hỏa Thành, là nhà của nàng, nàng có trách nhiệm bảo vệ Viêm Hỏa Thành, bảo vệ Dạ thị gia tộc.

“Tàn hồn Dạ Quân Thạch, ngươi dự định xử trí như thế nào?” Viêm Minh chỉ linh hồn Dạ Quân Thạch, giữa lông mày thêm vài phần ôn nhu nhàn nhạt không thể nhận ra.

“Cha mẹ ta ở đâu?” Dạ Thất Thất nhìn cũng chưa từng nhìn Viêm Minh một cái, điều này làm cho trong lòng hắn khẽ mất mát.

“Bọn họ đều chưa có chết, nương ngươi bị người Lộc Thủy Thành mang đi, cha ngươi tung tích không rõ, sinh tử chưa biết.” Chống lại đôi mắt lạnh như băng không chút tình cảm nào của Dạ Thất Thất, đột nhiên trong lòng Dạ Quân Thạch run lên, một sự sợ hãi từ đáy lòng lan tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.