Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 371: Chương 371: Căm giận ngút trời (hạ)




“Cám ơn.” Dạ Thất Thất không có thói quen tiếp xúc thân thể cùng người xa lạ gần như là trong nháy mắt bị Tần thiếu đụng phải cánh tay thì phủi ra rồi.

“Không có gì đáng ngại, cáo từ!” Tần thiếu có vài phần hứng thú với thiếu nữ khí chất phi phàm này, nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm xuất kích. Nếu không phải hầu hạ vị cô nãi nãi kia thật tốt, thế nào hắn cũng bị người ta lột cả da lẫn xương xuống không còn gì.

Nhìn bóng lưng Tần thiếu bước chân vội vã rời đi, tay trái của Dạ Thất Thất nắm chặt thành quyền khẽ giật giật.

Phát sinh loại chuyện không vui này Dạ Thất Thất cũng mất tâm tình tiếp tục đi dạo, lúc này rời khỏi Vạn Bảo Các. Chờ xuyên qua đám người người đến người đi, rồi đi đến một cái ngõ nhỏ không người nào, quan sát bốn phía không có ai mới mở tay trái liên tục nắm thành quyền ra.

Trong lòng bàn tay trái tuyết trắng như ngọc, là một khối ngọc thạch ký ức mỏng như cánh ve, loại ngọc thạch này có thể ghi lại chút ít chữ và hình ảnh, lại không thể duy trì thời gian quá dài. Đợi sau khi linh lực trên ngọc phiến ký ức tiêu tán, hình gì đó ghi lại trên ngọc kia sẽ theo khối ngọc thạch mà cùng nhau hóa thành tro bụi không còn tồn tại.

Cái ngọc thạch ký ức trong lòng bàn tay của Dạ Thất Thất mỏng như cánh ve, lớn cỡ chừng đầu ngón tay như vậy cũng vô cùng sang quý. Thậm chí giá cả có thể mua một con linh thú cấp năm; hơn nữa ký ức trên ngọc thạch vô cùng trân quý, dù cho có tiền cũng không nhất định có thể mua được, toàn bộ Ngũ Hành đại lục chỉ có cửa hàng Đường Phong mới có chế tác loại ngọc thạch ký ức này.

Một lát sau, Dạ Thất Thất mở hai mắt ra, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh kinh người!

“Giỏi cho Tử gia, lần này, chúng ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt!” Răng rắc một tiếng, khối ngọc thạch ký ức trong tay Dạ Thất Thất vỡ thành bụi phấn, tiêu tán trong không khí, không khí chung quanh bởi vì Dạ Thất Thất tức giận mà trở nên trầm thấp lạnh như băng.

Đợi sau khi Dạ Thất Thất xoay người rời đi không lâu, trong hư không cách địa phương nàng mới đứng đó không xa, xuất hiện một bóng dáng màu đen khô gầy như củi.

Thân ảnh màu đen đó dừng lại một lát ở chỗ Dạ Thất Thất mới đứng, lấy ra một quyển trục không biết tên, chỉ thấy một đạo bạch quang chợt lóe qua, rất nhiều bột phấn màu trắng vốn nên dung nhập vào trong đất bùn tất cả đều bay về phía quyển trục không biết tên kia.

Ngắn ngủi hơn mười cái hô hấp, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh, bóng dáng màu đen cũng lặng lẽ xé ra không gian giống như khi tới, đi vào hư không, biến mất ở trong hư không mênh mông. 

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao? Đáng tiếc là, người các ngươi gặp phải là cô nãi nãi ta.” Sau khi bóng dáng màu đen biến mất, Dạ Thất Thất sớm nên rời đi lại bất ngở xuất hiện ở trong hẻm nhỏ không một bóng người, khóe môi mang theo cười lạnh nhàn nhạt.

Trong tay phải của nàng còn vuốt vuốt khối ngọc thạch ký ức vốn nên bị hủy, hai tròng mắt nhìn chằm chằm phương hướng bóng dáng màu đen rời đi thấp giọng tự lẩm bẩm: “Tính kế ta, không trả giá một chút thì sao được? Hy vọng thứ ngươi mang về có thể làm cho các ngươi hài lòng.”

Mặc dù Dạ Thất Thất còn không biết bóng dáng màu đen mới theo dõi nàng kia là người nào? Nhưng mà, nàng tin tưởng, rất nhanh sẽ có đáp án.

Vốn là, nàng cũng không biết lại có người âm thầm theo dõi nàng, nhưng sau khi rời khỏi Vạn Bảo Các, bánh bao khí linh Nghịch Thiên Đỉnh đột nhiên nói cho nàng biết, phát hiện phía sau nàng có một cỗ khí tức rất nhạt hết sức thần bí đi theo nàng. Nhưng mà bởi vì hơi thở quá nhạt, như có như không, bánh bao nhỏ khí linh cũng không dám khẳng định có phải thực sự có người đi theo nàng hay không. Nghe vậy, lúc này Dạ Thất Thất liền quyết định tương kế tựu kế thử một lần.

Ai nghĩ thật đúng là để cho nàng thử ra được, Dạ Thất Thất cảm thấy may mắn, đồng thời nàng cũng không nhịn thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu nhìn canh giờ, mặt trời treo trên cao, khoảng cách buổi trưa đã không có bao nhiêu thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.