Vẻ mặt Tiểu phá hài đầy khó chịu, mặc dù nữ nhân Dạ Thất Thất kia thường bắt nạt hắn, hắn cũng muốn thu thập báo thù nàng á, nhưng thân phận của nàng bày ra đó, ai kêu nam nhân của người ta có bản lĩnh đâu? Đời này của hắn đoán chừng là báo không được thù, vậy thì nịnh nọt nàng là được. Căn cứ kinh nghiệm của hắn, chỉ cần nịnh nọt Dạ Thất Thất, cái tên kia cũng sẽ không tính sổ với hắn.
Hắn vừa lập xong kế hoạch, còn chưa kịp áp dụng, liền bị người khác phá hư, vậy không phải là đánh vào mặt hắn sao?
Nghĩ tới Long Dục hắn đường đường là... Lại bị một người phàm làm mất mặt như vậy, thù này không báo, ngày sau hắn còn có mặt mũi nào trở về gặp lão cha vô sỉ?
“Ta đi cùng với ngươi, Thương Khung Các bọn hắn khinh người quá đáng!” Phong Tháp Tháp tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, quả đấm nắm chặt, gân xanh ở cổ nổi lên.
Trước kia Thương Khung Các khiêu khích chèn ép khắp nơi, bọn họ đều nhịn! Nhưng hôm nay, bọn họ lại nổi lên sát ý, nhìn miệng vết thương kinh người ở trên người Lôi Bằng, đến ngay cả Phong Tháp Tháp từ trước đến nay là người nhát gan cẩn thận nhất cũng khó mà áp chế phẫn nộ dưới đáy lòng.
“Lão nương cũng nhàn rỗi đến nhàm chán, đi chơi cũng tốt.” Tiểu Ái ném viên gì đó có hương vị kỳ quái vào trong miệng Lôi Bằng, gỡ xuống Tử Ngọc hồ lô ở bên hông, đổ ra một con trùng có kích cỡ bằng ngón tay. Con trùng kia ngọ nguậy vài cái, sau lưng mở rộng đôi cánh mỏng như cánh ve bay đến vết thương trên bụng Lôi Bằng, trong bụng không ngừng phát ra tiếng vang 'Lép nhép lép nhép'.
Lôi Bằng không sợ trời không sợ đất, sợ nhất côn trùng mềm nhũn, giờ phút này, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng cứng còng đứng đó có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, cũng không dám thở mạnh một cái.
“Lôi Dương, ngươi đi không?” Tiểu Ái đi tới ngưỡng cửa quay đầu hỏi một câu với Lôi Dương mặt đang âm trầm không nói tiếng nào.
Nghe vậy, Lôi Dương chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi đen tối không ánh sáng đầy dẫy một cỗ lệ khí khó tả.
Trầm mặc một lát, Lôi Dương mở miệng: “Triệu tập tất cả mọi người Dạ Môn, sau nửa canh giờ gặp.”
Tiểu Ái: “...”
“Không phải là giống như ta nghĩ đi?” Trong mắt của Tiểu Ái thoáng lóe lên sự hưng phấn, ánh mắt chỉ sợ thiên hạ không loạn tiết lộ ý tưởng của nàng giờ phút này.
Lôi Dương nhếch môi cười lạnh, trong mắt hiện ra hàn quang kinh người, nói: “Nhẫn nhịn, sẽ chỉ để cho người ta càng thêm không kiêng nể gì cả giẫm lên đỉnh đầu của chúng ta. Là thời điểm để cho người khác biết rõ, uy nghiêm của Dạ Môn, không thể xâm phạm!”
Dạ Môn, không chỉ là một cái hứa hẹn của bọn họ với Thất Thất, lại càng là địa phương bọn họ trút xuống tất cả tâm huyết.
Tôn nghiêm của bọn họ, không cho phép chà đạp!
“A Dương, thật tốt, chúng ta làm một trận rửa sạch Thương Khung Các!” Phong Tháp Tháp nhiệt huyết kêu gào.
Khóe miệng Lôi Dương khẽ run rẩy, trong nội tâm mang theo vài phần bất đắc dĩ, nếu như có thể, làm sao hắn không muốn nhổ tận gốc Thương Khung Các, nhưng tình thế trước mắt hắn lại có thể thế nào?
Nếu như có Thất Thất ở đây thì tốt rồi, thủ đoạn của nàng lợi hại, chủ ý kỳ quặc vô cùng, nếu như nàng ở đây, có lẽ khốn cảnh trước mắt căn bản là không thành vấn đề đi!
Nghĩ đến Dạ Thất Thất có thủ đoạn thông thiên như vậy, Lôi Dương chỉ đành phải âm thầm thở dài.
“Tháp tháp, Tiểu Ái, các ngươi đừng tự tiện hành động, theo kế hoạch mà làm việc!” Lôi Dương lo lắng bọn họ sẽ tự tiện hành động, dặn dò hết lần này đến lần khác.
“Ừ mà, ta hiểu.” Nói xong, thân hình Phong Tháp Tháp nhanh chóng rời đi nhanh như làn gió.
“A Dương, ngươi quyết định, muốn tử chiến cùng Thương Khung Các? Có cần ta tiết lộ tin tức này cho phó viện trưởng biết không? Có hắn ở đây, Thương Khung Các không đến mức quá phận...”
Lôi Dương cắt đứt lời Tiểu Ái còn chưa nói hết, xoay người đi đến bên cửa sổ, nhắm mắt lại, cảm thụ được cảm giác gió lạnh thổi đánh ở trên mặt, trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: “Cuối cùng chim ưng non cũng phải làm hùng ưng tự do bay lượn, núp ở dưới đôi cánh người khác, làm sao mà trưởng thành? Không trải qua mưa gió, chim ưng non vĩnh viễn cũng không cách nào trưởng thành thành hùng ưng chân chính bay lượn chín tầng mây.”