Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 161: Chương 161: Chúng ta không chung đường.




“Giết ngươi, dễ dàng đúng như ngươi nói như vậy sao?” Thiếu niên mặt em bé hỏi ngược lại.

Dạ Thất Thất cười mà không nói, đáp án thế nào bọn họ cũng đều biết.

Nàng có thể tổn thương hắn, lại lựa chọn không tổn thương.

Hắn có thể giết nàng, lại lựa chọn không giết.

Cũng không phải là không thể, mà là bọn họ đều là người thông minh, biết rõ làm thế nào càng thêm có lợi cho mình.

“Khi nào chúng ta lại đánh một hồi?” Dạ Thất Thất vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi, giờ phút này mặc dù bộ dáng của nàng có vài phần chật vật, phối hợp ánh mắt giảo hoạt kia, cũng có một loại phong tình khác.

“Về sau sẽ có cơ hội.” Ánh mắt thiếu niên mặt em bé lóe lên, hỏi: “Ta gọi Bùi Mặc Phi, ngươi tên là gì?”

“Dạ Thất Thất.” Dạ Thất Thất ngạo nghễ mà đứng, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.

“Dạ Thất Thất... Ta liền gọi ngươi là A Thất đi, ngươi gọi ta Mặc Phi là được.” Trên gương mặt búp bê của Bùi Mặc Phi lộ ra nét vui vẻ, so sánh với cười lạnh lúc trước, nhiều hơn vài phần nghiêm túc.

Nữ tử này, tiềm lực vô cùng, có tư cách để cho hắn đối đãi bằng ánh mắt khác.

“Như thế, ta liền gọi ngươi là A Mặc.” Người khác chìa cành ô-liu ra, Dạ Thất Thất đương nhiên cũng muốn bánh ít đi, bánh quy lại.

Đan lão: “...”

Mới vừa rồi còn nhìn đối phương không vừa mắt, làm sao mới chuyển thân đánh một trận liền hiểu nhau rồi hả?

“Ta nói, các ngươi còn đánh nữa hay không?” Đan lão đứng ra cắt đứt đối thoại của bọn họ.

Dạ Thất Thất nhếch môi cười, ánh mắt rơi xuống đan đỉnh trong ngực Đan lão, môi đỏ mọng hé mở: “Mặc dù đan đỉnh này tốt, nhưng chỉ có thể luyện chế cao giai đan dược, đối với cấp thấp đan dược ngược lại tỷ lệ thành công rất thấp. Cho dù thành công, phẩm cấp đan dược cũng tương đối thấp kém, giống như phế đan... Không biết lời ta nói có đúng không?”

“Làm sao ngươi biết?” Đan lão trừng to mắt, trong nội tâm tràn đầy khiếp sợ!

Đan đỉnh này là sư phụ hắn truyền lại cho hắn, theo lời nói của nữ tử này, đan đỉnh này bản thân nó có chỗ đặc biệt. Hơn nữa theo như lời của nàng ta thì độc nhất vô nhị, chẳng lẽ thực sự nàng có một đôi tuệ nhãn có thể nhìn thấu hết thảy?

Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ nghi vấn của Đan lão, Dạ Thất Thất đi tới, khom lưng, từ dưới chân Đan lão nhặt lên một viên phế đan cầm trong tay, cười nói: “Lão tiên sinh ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là đối với thuật luyện đan có chút nghiên cứu, mới nói lời kia. Cũng bởi vì trông thấy vật này mới có lời nói vừa rồi, tuyệt đối không phải như lão tiên sinh suy nghĩ có một loại bí pháp kỳ lạ gì đó.”

Dạ Thất Thất giải thích xong, làm cho ánh mắt của Đan lão nhìn nàng càng thêm kích động nóng rực!

Ông trời ơi, chỉ dựa vào một viên phế đan có thể biết được nhiều chuyện như vậy, đủ để thấy được nữ tử này ở trên con đường luyện đan tuyệt đối không phải giống như chính nàng vừa nói chỉ hơi có nghiên cứu đến, tầm mắt độc đáo, đầu óc thông minh, làm cho hắn dâng lên lòng yêu tài.

“Ha ha ha... Tiểu nha đầu, ngươi là người có chí, ngươi là người đầu tiên nhìn ra chỗ kỳ lạ của đan đỉnh này. Chỉ dựa vào phần tầm mắt độc đáo này, ta liền dám chắc chắn, tương lai ngươi chắc chắn tiền đồ vô lượng. Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy, học tập thuật luyện đan, trở thành cao cấp luyện đan sư người người chen lấn nịnh nọt nịnh bợ?” Lòng yêu tài của Đan lão càng không thể vãn hồi, vậy mà đối với một thiếu nữ lần đầu gặp mặt đề ra chuyện thu đồ đệ.

Hơn nữa, còn bị cự tuyệt!

“Lòng tốt của lão tiên sinh ta thật tâm tiếp nhận, nhưng mà chí của ta không có ở đây, chỉ có thể cô phụ lão tiên sinh ưu ái.” Mặc dù Dạ Thất Thất muốn học tập thuật luyện đan cao siêu hơn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới sau này sẽ đi trên con đường luyện đan sư này.

Luyện đan, với nàng mà nói, chỉ là một loại yêu thích, mà không phải là con đường nàng phải đi.

“Trở thành cao cấp luyện đan sư, địa vị của ngươi sẽ trở nên siêu thoát ở bên ngoài phàm trần thế tục. Cho dù là mười cường giả đứng đầu trên đại lục, ở trước mặt ngươi cũng sẽ cung kính có lễ, khách khí đối đãi, có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn địa vị có địa vị, tương lai sáng ngời như thế, vì sao ngươi phải cự tuyệt?”

“Tiền đồ sáng ngời bằng phẳng, chưa chắc thích hợp với ta.” Hai đầu lông mày của Dạ Thất Thất mang theo vài phần anh khí, thực sự nói ra: “Con đường luyện đan sư bình thản, lại không thích hợp với ta; con đường ta muốn đi, là một con đường che kín bụi gai, hiểm trở tầng tầng, một đường yêu ma quỷ quái hoành hành, nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại phấn khích. Hơn nữa, ta đã có sư phụ, thỉnh lão tiên sinh thứ lỗi.”

Sinh mạng nhiều nuông chìu như vậy, nếu không sống được oanh oanh liệt liệt, đặc sắc tuyệt luân, làm sao không phụ lòng nỗi khổ vô số năm bồng bềnh trong vũ trụ? Làm sao không phụ lòng ông trời may mắn cho nàng cơ hội sống lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.