Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 258: Chương 258: Cường phá phong ấn, Thất Thất ra oai (8).




Dạ Thất Thất vừa tiếp tục đánh ra ngọn lửa có lực cắn nuốt đặc thù về phía Lục trưởng lão, lại vừa niệm khẩu quyết, Tử Tiêu Thần Lôi to cỡ khoảng cái chén ăn cơm bổ xuống hắn, đánh thẳng xuống. Lục trưởng lão có tu vi Tôn Cảnh, cũng bị Dạ Thất Thất đánh đến luống cuống tay chân, tức giận trong mắt tiêu tán, thay vào đó có vẻ bối rối.

Người này rất khó dây dưa, khó trách lão Tam lại gặp trở ngại trên tay hắn!

Giờ phút này trong lòng Lục trưởng lão có chút hối hận, sớm biết thiếu niên này hung hãn như vậy, mới vừa rồi hắn không nên khinh địch, tùy tiện ra tay rồi đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này.

Những ngọn lửa trước mặt lại có thể thôn tính linh khí trong cơ thể hắn, mà trong đại trận Thiên Uyên Vô Cực thiếu thốn nhất đúng là thiên địa linh khí. Giờ phút này thân ở trong trận pháp, những ngọn lửa quỷ dị kia đang thôn tính linh khí trong cơ thể hắn, hắn đối phó với thiếu niên này trở nên càng thêm khó khăn.

Trước mắt cây roi giống như có sinh mạng cũng là vật cực kỳ phi phàm, lại có thể không cần người thao tác cũng tự động công kích. Trong lúc vô tình hắn bị đánh trúng một roi, cảm giác huyết khí trong cơ thể mình nhanh chóng bị hút đi. Nếu không phải tu vi của hắn đã tới Tôn Cảnh, cưỡng chế chặt đứt liên kết của mình và nó, chỉ sợ bản thân thực sự sẽ bị cây roi này hút khô.

Cộng thêm bị Dạ Thất Thất thao túng ba đạo Tử Tiêu Thần Lôi cùng đánh xuống một lúc, Lục trưởng lão đường đường cao thủ tu vi Tôn Cảnh, thiếu chút nữa cũng bị đủ loại thủ đoạn của Dạ Thất Thất đánh đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Sau khi đã trải qua roi và ngọn lửa quỷ dị như thế, ánh mắt Lục trưởng lão nhìn về phía Dạ Thất Thất mang theo vài phần khủng hoảng, cũng không phải là hắn nhát gan, mà là thiếu niên này quả thực quá khó đối phó!

“Oanh - -” “Oanh - -” “Oanh - - “

...

Liên tiếp liều mạng dùng Tử Tiêu Thần Lôi bổ xuống Lục trưởng lão, Dạ Thất Thất cảm giác linh khí sắp dùng hết, liền móc ra một cây linh dược trực tiếp đưa vào trong miệng, hành vi phá sản làm cho người ta đỏ mắt không thôi.

“A - - “

Hét thảm một tiếng, cánh tay phải của Lục trưởng lão bị một đạo Tử Tiêu Thần Lôi bổ trúng, cắt đứt ngay tại bả vai, nửa đoạn cánh tay rơi trên mặt đất còn đang ngọa nguậy. Nháy mắt tiếp theo, bị Dạ Thất Thất ném ra một ngọn lửa màu đỏ thắm đốt thành tro bụi ngay trước mặt Lục trưởng lão.

“Tiểu tặc, ngươi muốn chết - - “

Sắc mặt Lục trưởng lão trắng bệch như tờ giấy, che lấy cánh tay phải bị thương của mình, hai tròng mắt bị phẫn nộ tràn ngập đến đỏ bừng như rỉ máu.

Dạ Thất Thất nhún vai, đối mặt Lục trưởng lão gầm lên uy hiếp, giọng nói của nàng hơi có vẻ thoải mái, nhướn mày nói: “Xin lỗi, chính xác là, vốn là ta muốn bổ xuống đầu của ngươi, lần sau ta sẽ chú ý nhắm chuẩn rồi mới hạ thủ.”

Ngụ ý là, ta muốn tính mạng ngươi, ai ngờ lại chỉ là một cánh tay của ngươi, ngươi tránh được một kiếp cần phải cảm thấy may mắn mới đúng.

Lục trưởng lão bị lời nói của Dạ Thất Thất làm cho tức giận đến thất khiếu bốc khói, té ra, hắn bị nàng chặt đứt một cánh tay, bây giờ còn phải cảm tạ nàng phải không? Đây là loại đạo lý nào? (thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

“Tiểu tặc, Thủy Thương Nhiên ta lại với ngươi không chết không ngừng - - “

Một tiếng rống giận, Lục trưởng lão phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, giọng trầm thấp bén nhọn, thật giống như từ một không gian xa xôi khác truyền đến, mơ hồ mang theo vài phần hưng phấn, vài phần nóng nảy thị huyết.

Cảm giác này... cơ thể Dạ Thất Thất giật thót mình, toàn thân run lên, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng thoáng lóe qua sự hưng phấn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Tiểu tặc, chịu chết đi! Cạc cạc cạc - -” Lục trưởng lão từ từ cầm máu bả vai bị đứt rời cánh tay, một cái xương khô màu đen cháy xém từ từ mọc ra từ chỗ cụt tay của hắn, trên gương mặt tái nhợt che kín hắc khí, hai tròng mắt đỏ bừng, toàn thân che kín sát khí, bên ngoài thân thể không ngừng tuôn ra hắc khí nồng đậm.

Một màn này, làm cho Dạ Thất Thất nghĩ đến lúc ban đầu nàng đến Xích Hỏa đại lục, ở Băng Hỏa rừng rậm gặp một vị trưởng lão Thủy gia khác. Tình hình lúc ấy, cùng giờ phút này hình như không khác nhau nhiều.

Khác biệt duy nhất chính là, vị trước mắt này, hắc khí trong người càng thêm nồng đậm! Vẻ mặt càng thêm dữ tợn khủng bố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.