Như thế tổ hợp bốn người này, cộng thêm một tiểu phá hài Long Dục hành vi lớn lối không đặt bất kỳ một ai vào trong mắt, sau lưng còn có một phó viện trưởng không đáng tin làm chỗ dựa vững chắc. Tổ hợp năm người, ở trong học viện Xích Hỏa có thể nói là như cá gặp nước, không ai dám đi trêu chọc bọn họ.
Dạ Môn, bởi vậy mà ra đời!
Cũng chẳng ai có thể ngờ tới, sau này Dạ Môn phong vân một cõi, làm người ta vừa nghe thấy đã sợ mất mật, rong ruổi Ngũ Hành đại lục. Người sáng lập chẳng qua cũng chỉ là năm người có thực lực thấp kém như vậy. Năm người tuổi trẻ không đáng giá nhắc tới bởi vì hoàn thành hứa hẹn đối với một người.
Trong phòng đơn giản, ba nam một nữ đang ngồi, tuổi cũng không lớn, bộ dáng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trong đó còn có tiểu phá hài bốn năm tuổi, mấy người đều đang làm chuyện riêng của mình, kiếm tiền, tĩnh tọa, soi gương. Trong đó, hành vi của tiểu phá hài là lớn lối nhất, ngồi ở trên ghế, một đôi chân nhỏ ngắn ngủn lại gác lên trên bàn, ngủ gật, khóe miệng còn chảy nước miếng sáng long lanh...
“Ầm!”
Cánh cửa bị một lực lớn đẩy ra, phát ra một tiếng vang thật lớn. Tiểu phá hài sợ hết hồn, thiếu chút nữa té ngã từ trên ghế xuống.
“Dựa vào (chửi thề), tên cao to ngươi muốn chết hả, hù dọa gia ngươi có biết không?” Tiểu phá hài nhảy dựng lên đứng ở trên bàn, một tay chống nạnh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lôi Bằng đi vào cửa.
Lôi Bằng gãi gãi cái ót, có chút áy náy cười cười với tiểu phá hài, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, không phải ta cố ý, lần sau sẽ không.”
“Ngươi nha mỗi lần đều nói như vậy, có lần nào ngươi làm được? Hôm nay ngươi cũng đã dọa gia mấy lần rồi ngươi có tính qua chưa? Con bà nó, hôm nay gia không giáo huấn ngươi, ngươi cũng không nhớ lâu...” Nói xong, tiểu phá hài xắn tay áo muốn đi đánh nhau với Lôi Bằng.
Lôi Bằng vội vàng lui về phía sau, đừng nhìn tiểu phá hài là tiểu tử, lực đạo ra tay cũng không nhỏ, hơn nữa thủ đoạn giày vò nhiều đến nỗi đếm cũng không hết, hắn mới không tìm ngược đâu!
...
“Người cao to ngươi là nam nhân thì đừng có trốn, tiểu gia muốn quyết đấu với ngươi!” Chỉ mấy hơi thở, chiến đấu từ dạy dỗ thăng cấp thành quyết đấu.
“Ngáp, thật ồn ào.” Tiểu Ái giống như một con rắn lười biếng nằm ở trên giường nệm, buông gương trong tay, ngáp một cái oán hận nói.
Phong Tháp Tháp thì lại không bị quấy rầy chút nào, tiếp tục ôm túi tiền của hắn đếm tiền, một bộ dáng trời sập xuống cũng không liên quan tới hắn.
Từ thái độ của hai người bọn họ, có thể nhìn ra được, tình hình trước mắt này tuyệt đối không phải lần đầu tiên xuất hiện, bọn họ cũng đã tập mãi thành thói quen.
Người duy nhất phát giác được dị thường là Lôi Dương đang nhắm mắt tĩnh tọa, chỉ thấy lông mày của hắn khẽ nhăn lại, mũi động vài cái, mở mắt ra, chân mày nhíu chặt hơn.
“Long Dục, dừng tay!” Một giọng nói ôn nhuận trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tiểu phá hài dừng lại hành động 'Truy sát' Lôi Bằng, nghiêng đầu xem người phát ra âm thanh.
“Đại ca, ngươi bị thương.” Không phải là hỏi thăm, mà đơn giản là một câu trần thuật.
Nghe vậy, khóe mắt tiểu phá hài híp lại, đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, con mắt nhìn Lôi Bằng từ trên xuống dưới.
Động tác đếm tiền của Phong Tháp Tháp dừng lại hoàn toàn, thân hình phảng phất như một trận gió, di chuyển đến trước mặt Lôi Bằng, hai đầu lông mày mang theo vài phần tức giận nói: “Lôi đại ca, là ai đả thương ngươi?”
Phong Tháp Tháp hiện tại, đã sớm không còn sợ sệt nhát gan như lúc trước, chung đụng cùng đám người Dạ Thất Thất, trong vô tri vô giác đã thay đổi rất nhiều. Hắn của hôm nay, sợ sệt nhát gan trong tính cách đã từ từ biến mất, thay vào đó là một cỗ lệ khí từ từ hình thành.
Chỉ sợ đến ngay cả Dạ Thất Thất cũng không nghĩ tới, cử chỉ vô tâm lúc trước của mình, lại sẽ làm cho Phong Tháp Tháp phát sinh biến hóa lớn như thế.
Cho dù nàng biết rõ, cũng chỉ cảm thán một tiếng, người như vậy, cũng là mệnh!