Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 2: Chương 2: DẠ THẤT THẤT




Dạ Thất Thất thân thể chấn động, đáy mắt lóe ra hai đạo hàn quang sắc bén.

Dạ Thương Khiếu gặp ánh mắt của nàng, liền biết nàng không tin mình nói, phất phất tay, liền có người mang một bộ cáng tiến lên, xốc lên vải trắng, khuôn mặt tuấn mỹ tú dật xuất hiện ở trong mắt mọi người.

“Phốc!” Dạ Thất Thất đau lòng muốn nứt ra, phun ra một ngụm máu.

Nàng thậm chí ngay cả thi thể hắn đều giữ không được, nàng thật hận mình.

“Trả hắn cho ta, các ngươi, không xứng chạm vào hắn.” Duỗi tay gạt đi vết máu trên khóe môi, động tác ưu nhã, tóc trắng hồng y, khí tức trên thân nàng trở nên có chút quỷ dị.

Thấy thế, Dạ Thương Khiếu biết mình bắt được nhược điểm của nàng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, “Giao ra lưu kim huyễn cổ, cùng ta trở về, ta liền đem thi thể hắn trả lại ngươi.” Ở trong mắt Dạ Thương Khiếu, đối với nữ nhi này chưa bao giờ từng lưu lại chút nào tình cảm, bởi vì hắn biết rõ, nàng chỉ là một công cụ, công cụ nuôi dưỡng gia tộc thần vật mà thôi.

Lưu kim huyễn cổ, Dạ Thất Thất đột nhiên nở nụ cười, trong tươi cười xen lẫn vô tận trào phúng cùng mỉa mai.

Nguyên lai, sự kiện kia dĩ nhiên là thật sự, buồn cười chính nàng còn liên tục không tin.

“Đem hắn trả lại cho ta, nếu không các ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào đạt được nó.” Dạ Thất Thất tiến lên hai bước, nàng ban đầu đứng địa phương đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nàng không chút nào để ý, trong mắt chỉ có nam nhân không một tiếng động nằm ở trên cáng.

Dạ Thương Khiếu chưa làm ra lựa chọn, Dạ Thất Thất hướng bọn họ đến gần hai bước muốn động.

“Thiên băng đích liệt!” Vừa ra tay, nàng liền xuất một chiêu uy lực cực lớn, thừa dịp bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, thân hình nhanh như tia chớp xông tới đem thi thể hắn đoạt lại.

“Hoàng, ta không thể tuân thủ ước định đối với chàng hảo hảo sống sót, chàng sẽ không trách ta có đúng hay không? Một mình chàng ở phía dưới khẳng định rất lạnh, ta đi xuống cùng chàng, lần này, đổi lại là chàng chờ ta.”

Nàng dè dặt đem hắn ôm vào trong ngực, khóe môi tràn đầy ôn nhu tươi cười, nhẹ nhàng ở trên môi hắn ấn lên một nụ hôn, nàng đặt hắn ở một địa phương an toàn, rồi sau đó đứng dậy đi về hướng đám người kia.

“Dạ thị gia tộc, cũng chỉ thế thôi! Mua danh chuộc tiếng, lòng muông dạ thú, hôm nay ta Dạ Thất Thất lúc này phát hạ huyết thệ, thoát ly Dạ thi gia tộc, từ nay về sau Dạ Thất Thất cùng Dạ thị không hề liên quan.” Khải khải tuyết trắng, thương tuyết mênh mang, giờ khắc này Dạ Thất Thất, thật giống như trở lại lúc trước tùy ý càn rỡ, một thân hồng y, giống như là một đoàn hỏa diễm chói mắt.

“Nghiệt nữ! Chớ có nói bậy, ta niệm tình ngươi là con gái của ta, đối với ngươi mấy phen hạ thủ lưu tình, ngươi không cần được voi đòi tiên, thật cho là ta không dám giết ngươi sao?” Dạ Thương Khiếu giận quát một tiếng, trong mắt che kín sát ý, “Giao ra lưu kim huyễn cổ, ta còn có thể tha ngươi một mạng, nếu không đừng trách vi phụ tâm ngoan thủ lạt!”

“Ngươi đối với ta khi nào thì nhân từ nương tay?” Dạ Thất Thất lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhắm mắt một lát, lòng bàn tay nhiều thêm một đoàn màu vàng kim, “Lưu kim huyễn cổ, là Dạ thị gia tộc truyền thừa chí bảo, hôm nay, ta liền làm cho các ngươi trông thấy uy lực của nó.” Vừa dứt lời, nàng cầm đồ trong tay ném ra ngoài, khóe môi mang theo thị huyết tươi cười.

Lưu kim huyễn cổ, Dạ thị chí bảo!

Bọn họ lại không biết, lưu kim huyễn cổ đã trở thành tà vật, sớm có ý thức, nếu không phải nàng liên tục dùng linh hồn giam cầm nó, nó sớm liền biến thành tà vật cường đại nhất trong thiên địa, nhưng bọn họ lại vì nó, bức nàng đến tình cảnh như thế, hôm nay nàng liền làm cho bọn họ kiến thức một ít lợi hại của lưu kim huyễn cổ.

“A...”

Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhìn người thê thảm ngã trong vũng máu tử trạng, Dạ Thất Thất trên mặt không hề động dung.

Thẳng đến khi người Dạ Thương Khiếu mang đến chết đi hơn phân nửa, chỉ còn rải rác mấy người vùng vẫy giãy chết, tiếng thú gào thét đinh tai nhức óc truyền đến, đám người Dạ Thương Khiếu trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng.

Cứu binh đến đây!

“Rống rống - -” Một lát sau, một đám người cưỡi cuồng thú xuất hiện trong tầm mắt.

Dạ Thất Thất ánh mắt rơi xuống người và Bạch Hổ đứng đầu, trong mắt lóe ra sát ý!

Nó thế nhưng phản bội chính mình!

Chính mình như thế tín nhiệm nó, đem thi thể Hoàng giao cho nó bảo vệ, nó lại phản bội nàng, làm cho Hoàng rơi vào trong tay Dạ Thương Khiếu, suýt nữa gây thành sai lầm lớn, thù này, nàng không báo không được!

“Vạn độc xuyên tim!” Nàng đột nhiên đứng dậy, bay lên mà ra, hướng về người ngồi trên Bạch Hổ phát ra công kích, người nọ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hai người đánh nhau hơn mười chiêu cũng chưa phân thắng bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.