“Ha ha ha... Ý của Đại trưởng lão là, trưởng lão Thủy gia quý báu, tính mạng của ta thì vô cùng đê tiện, mạng của bọn họ là mạng, mạng của ta thì đê tiện! Bọn họ muốn giết ta, ta nhất định phải chịu, chịu đựng, không được phép phản kháng, phản kháng thì là sai lầm, có phải hay không? Bọn họ muốn giết ta, thực lực không bằng người, trái lại mất mạng trong tay ta, ta vì muốn tự vệ giết bọn họ, thì tội của ta không thể miễn, có phải hay không? Chẳng lẽ đây là gia quy Thủy gia, đây là công đạo Đại trưởng lão mới vừa rồi luôn miệng nói muốn cho ta hay sao? Nhưng nếu thật sự là như thế, ta thật sự là vẫn không dám đi vào Thủy gia. Cái loại chẳng phân biệt được đúng sai, thiện ác không rõ, một gia tộc bao che lấp liếm khuyết điểm, vậy thì có khác biệt gì cùng địa ngục ăn thịt người?”
Trong lời nói của Dạ Thất Thất phải nói là cuồng ngạo, phải nói là càn rỡ!
Nhưng lời của nàng lại thật sâu nói đến trong tâm khảm hơn phân nửa người ở đây, không ít nhân mã bắt đầu lên tiếng phụ họa...
“Thủy gia lớn lối cuồng vọng, không coi ai ra gì, sư huynh của ta chính là chết ở trên tay của người Thủy gia, bọn họ còn vu oan rất nhiều tội danh đến trên người sư huynh của ta, sư huynh của ta là chết không nhắm mắt!”
“Thủy gia liền ỷ vào mình là một trong ngũ đại gia tộc, nội tình thâm hậu, không coi ai ra gì. Những năm này bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh đốt nhà giết người cướp đoạt không chỗ nào không làm...”
“Đúng vậy, lúc trước biểu muội ta và sư đệ ta tình đầu ý hợp, một người trong tộc Thủy gia nhìn trúng biểu muội ta xinh đẹp, cứng rắn bức tử sư đệ ta, biểu muội ta không chịu nổi chịu nhục tự sát bỏ mình, một đôi quyến lữ thật tốt liền bị chia rẽ.”
...
Những năm gần đây Thủy gia dung túng tộc nhân làm ra các loại sự tình, hiện nay đã đến tình hình tội lỗi chồng chất.
Một khi có người mở đầu, các loại thanh âm bất mãn đối với Thủy gia không ngừng xuất hiện.
“Thủy gia có hai vị trưởng lão tu vi đã tới Tôn Cảnh, hơn mười người tu vi Thiên Giai, người thấp nhất cũng là tu vi Địa Giai đỉnh phong, lại không thể ăn hiếp người có tu vi nhỏ yếu như ta như vậy. Thậm chí bọn họ khởi động đại trận Thiên Uyên Vô Cực, vẫn bị ta thoát khỏi. Trái lại, bọn họ hơn mười người đều mất mạng trong tay ta, thậm chí có những người hài cốt không còn. Chiến tích như vậy, ta lấy làm kiêu ngạo cho mình, cảm thấy tự hào cho chính mình!” Dạ Thất Thất ngước đầu, ánh mặt trời màu vàng chiếu vào trên mặt nàng, trên gương mặt thanh tú mang hào quang nhu hòa nhàn nhạt, hai đầu lông mày hào hứng tự tin và kiêu ngạo.
Lời Dạ Thất Thất nói thật kiêu ngạo, thật giống như nàng chính là tướng quân khải hoàn trở về, một người một ngựa giết lui nhiều quân địch có thực lực mạnh hơn nàng rất nhiều, nảy sinh ngạo khí giữa hai đầu lông mày.
Nhìn thấy Dạ Thất Thất như vậy, trầm tĩnh trong mắt Viêm Minh càng sâu hơn.
Mọi người chung quanh nghe Dạ Thất Thất nói, trong đầu nguyên một đám người cũng hiện ra từng màn phát sinh trước đó. Thiếu niên trước mắt nhìn như thanh tú gầy yếu này, lại một người một ngựa, ngang nhiên làm ra hành động vĩ đại như thế. Trước đó còn không có suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hồi tưởng lại, mới giật mình cảm thấy thiếu niên ở trước mắt càng kinh tài tuyệt diễm như thế.
“Thủy Đình...” Đại trưởng lão nhíu mày, nổi giận nói.
“Nhiều người có thực lực mạnh hơn ta muốn giết ta như vậy, cũng không thành công, ngược lại tất cả đều mất mạng trong tay ta, chậc chậc chậc... Đại trưởng lão, ta muốn hỏi ngươi một câu: Thủy gia các ngươi còn có mặt mũi sao?” Dạ Thất Thất cắt đứt giận dữ mắng mỏ của Đại trưởng lão, nhẹ nhàng ném ra một câu nói như vậy.
Dạ Thất Thất nói, truyền vào trong tai mấy trăm người ở đây, tất cả mọi người nghe được vô cùng rõ ràng.
“Phốc!”
Đại trưởng lão bị Dạ Thất Thất nói đến tức giận phun ra một búng máu!
Đương nhiên, hắn cũng không phải hoàn toàn là bị Dạ Thất Thất làm cho tức giận, chủ yếu là vừa rồi Viêm Minh đã làm cho hắn bị thương.