“Không có khả năng!” Viêm Minh nhìn người nam tử trước mắt này, từ ánh mắt của hắn nhìn Thất Thất, hắn biết rõ người trước mắt này chắc chắn nhận biết Thất Thất, nhưng, muốn đích thân hắn giao Thất Thất vào trong tay một người nam nhân khác, xin lỗi! Hắn không làm được.
Nhìn trên gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh tràn đầy kiên định ham muốn chiếm giữ không hề nhượng bộ, nhìn lại trong ngực hắn, xưa nay Thất Thất đối với người nào cũng đều ôm vài phần phòng bị, bây giờ lại giống như trẻ con ngủ say, hai tay ôm cổ của hắn, dựa vào trong lòng hắn, hai đầu lông mày thống khổ bởi vì lòng bàn tay hắn không ngừng đưa linh lực vào mà từ từ giảm bớt.
Dạ Thất Thất giống như con mèo nhỏ vậy, ôm cổ Viêm Minh, nhẹ nhàng cọ vài cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt an tâm.
Một màn này, làm cho tim Bạch Tử Tuyên khẽ đau nhói!
Lần này mục đích Bạch Tử Tuyên ra ngoài là vì phong ấn trong đầu Thất Thất, gặp nam tử trước mắt, lúc này đã hiểu lời sư phụ nói với chính mình trước khi đi kia là có ý gì.
Nguyên lai, sư phụ nhìn như điên, kì thực lại thông suốt hơn so với bất cứ ai.
Khó trách lần này hắn chọn trong đám sư huynh đệ tuyển ra chính mình đi ra ngoài, nguyên lai sư phụ đã sớm biết, bên cạnh Thất Thất đã có một người tồn tại có thể che chở nàng.
Nghĩ đến đây, khóe môi Bạch Tử Tuyên gợi lên nụ cười khổ sở, hắn cho rằng mình giấu kín tình cảm rất khá, không thể tưởng được vẫn không thể tránh được con mắt của sư phụ.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt các sư huynh đệ muốn nói lại thôi, lúc trước hắn còn cảm thấy nghi hoặc, giờ phút này trong nháy mắt toàn bộ sáng tỏ.
Nguyên lai, bọn họ cũng đều biết !
...
“Ta gọi Bạch Tử Tuyên, là Tam sư huynh của nàng, ngay lập tức giao nàng cho ta, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ hối hận.” Nhịn cảm giác mất mát mãnh liệt xuống đáy lòng, Bạch Tử Tuyên tiến lên hai bước, vươn tay, mặt tràn đầy ngưng trọng nói.
Sư huynh... Chẳng lẽ cuộc đời này của Thất Thất còn trải qua những chuyện mà mình chưa biết? Nếu không nàng từ chỗ nào xuất hiện một vị sư huynh?
Trong chuyện này, tất nhiên còn ẩn giấu bí mật khác về Thất Thất.
“Vẫn là câu nói kia, không thể!” Thái độ Viêm Minh vô cùng kiên quyết, vì an nguy của Thất Thất, thời điểm Bạch Tử Tuyên quyết định động thủ cướp người, Viêm Minh còn nói, “Ta sẽ không giao nàng cho ngươi, thậm chí là bất kỳ một nam nhân nào, ngươi có thể cứu nàng, nhưng ta muốn ở bên cạnh nàng suốt toàn bộ quá trình.”
Đây là nhượng bộ lớn nhất của Viêm Minh, nếu không đáp ứng, hắn sẽ chọn dùng phương thức của mình.
Thân là vương minh giới, thủ đoạn của hắn ngoài sự tưởng tượng của người thường, chỉ là không thích hợp dùng ở trong người Thất Thất, hắn cũng không bỏ được, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có cách nào, chỉ là hắn không muốn đi đến một bước kia mà thôi!
Người kia, nếu như có thể, hắn vĩnh viễn đều không muốn để hắn trông thấy Thất Thất!
Nghĩ đến người kia, đáy mắt Viêm Minh thản nhiên chợt lóe tia sắc lạnh.
...
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Vì Thất Thất, Bạch Tử Tuyên không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Trước mắt, quan trọng nhất là trước xử lý tốt tình huống của Thất Thất, chuyện khác, đối với hắn mà nói, đều không trọng yếu.
Dạ Thất Thất tồn tại, đối với Bạch Tử Tuyên quan trọng, đối với Viêm Minh mà nói cũng là như thế!
Bọn họ nghĩ rời đi nhanh một chút, nhưng hết lần này tới lần khác có người muốn nhảy ra ngăn cản...
“Các ngươi không thể dẫn hắn đi, Thủy Đình là con ta, cho dù chết cũng nên chết ở gia tộc Thủy thị ta.” Thủy Vô Nhai đến nay còn tưởng rằng Dạ Thất Thất là Thủy Đình, mà đột nhiên nàng té xỉu, là bởi vì chính mình thúc giục phệ hồn cổ độc.
Lại không biết, giờ phút này hắn chọc phải hai người chính là hai tồn tại kinh khủng như thế nào?
“Thủy Đình, con trai của ngươi? Là ý gì?” Bạch Tử Tuyên khẽ nhíu mày, bởi vì lời nói của Thủy Vô Nhai mà nhíu mày.
Thất Thất khi nào thành con trai hắn? Thất Thất rõ ràng là thân nữ nhi... Đợi chút, Thất Thất hiện tại dường như...