Sáng sớm, dân chúng Thanh Long Thành bởi vì lo lắng mà nửa đêm không dám ngủ. Cuối cùng ánh rạng đông thứ nhất hiện lên, mới từ từ nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Mà, ngày mới vẫn còn lờ mờ sáng, một đạo công kích bén nhọn tầng tầng công kích kết giới ngoài Thanh Long Thành, toàn bộ Thanh Long thành trong nháy mắt rung chuyển!
“Oanh - -” Mặt đất, đang chấn động!
Mắt thấy người tới thực lực rất mạnh, đủ để uy hiếp được kết giới Thanh Long Thành.
“Thủy Vô Tình, đi ra!”
Thanh âm chấn động trong trẻo nhưng lạnh lùng quát to, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi một dân chúng Thanh Long Thành.
Một người thiếu nữ mặc váy màu đỏ, trong tay cầm trường kiếm, toàn thân sát khí đứng ở ngoài Thanh Long Thành, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang dội toàn bộ Thanh Long Thành.
Gia tộc Thủy thị
Đám người Thủy Vô Tình đang buồn không biết phải đuổi thần thú Thanh Long đi như thế nào, tính tình Thanh Long cuồng bạo thích giết chóc, nếu không phải lúc trước đã nhận định chim Già Thiên là hung thủ trộm trứng rồng, chỉ sợ giờ phút này Thanh Long Thành sớm đã thây nằm khắp đồng, thảm không nói nổi!
Hiện tại, gia tộc Thủy thị liên tiếp tổn thất hai vị trưởng lão thực lực cao cường, tộc nhân bị thương nặng, thậm chí trong tộc Đại trưởng lão tu vi cao nhất cũng bởi vậy bị thương, nếu như giờ phút này, thần thú Thanh Long nảy sinh ác độc phát tiết toàn bộ tức giận lên Thanh Long Thành, thì gia tộc Thủy thị sẽ bị đả kích trước nay chưa có. Thả, đa số thần thú đều bao che khuyết điểm, nhất là Long tộc, thực lực cường đại, vô cùng bao che khuyết điểm, nếu Thanh Long không bị sao thì thôi, nếu Thanh Long phát sinh bất luận việc ngoài ý muốn nào, chỉ sợ toàn bộ Long tộc cũng sẽ dốc toàn bộ lực lượng thề phải diệt gia tộc Thủy thị hắn.
Cho nên, Long tộc, bọn họ đắc tội không được, cũng không dám đắc tội!
“Như thế nào? Thương thế Đại trưởng lão như thế nào?” Thủy Vô Tình trông thấy người phái đi hỏi thăm tình huống Đại trưởng lão giờ phút này trở lại, vội vàng truy hỏi.
Người đến là đệ tử Đại trưởng lão, đối mặt ánh mắt khẩn cấp của tộc trưởng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “Đại trưởng lão bị thương vô cùng nghiêm trọng, cần lập tức bế quan. Trước khi bế quan, Đại trưởng lão có dặn dò, không tiếc bất luận giá cao tìm tế phẩm về, mau chóng mở tế đàn. Thần thú Thanh Long, tuyệt đối không thể chọc giận, nếu như thời khắc nguy cấp đến, tộc trưởng hãy đơn độc tiến vào cấm địa, chỗ đó sẽ có phương pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.”
Đệ tử bị phái đi hỏi thăm thương thế của Đại trưởng lão trở lại một năm một mười báo cho Thủy Vô Tình lời Đại trưởng lão giao phó.
Tìm về tế phẩm, mở ra tế đàn... Cấm địa...
Đại trưởng lão đang yên đang lành sao lại dặn dò những chuyện này?
Thủy Vô Tình nhíu mày, trong cấm địa có giấu bí mật lớn nhất trong tộc, thời gian bình thường căn bản sẽ không có người nhắc tới, Đại trưởng lão lưu lại lời nói này rồi đi bế quan, dụng ý trong đó có chút thâm ảo!
“Ngoại trừ những thứ này, Đại trưởng lão còn có dặn dò gì khác không?” Thủy Vô Tình nhíu mày hỏi hắn.
“Dạ, không có, Đại trưởng lão...”
Lời nói chưa dứt âm, đột nhiên cảm giác mặt đất một trận run rẩy, ngay sau đó nghe thấy một đạo thanh âm lạnh lẽo thanh thúy vang lên:
“Thủy Vô Tình, đi ra!”
“Đi ra... Đi ra...”
...
Thanh âm này, không ngừng lặp lại, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
“Làm càn! Thế nhưng có người dám gọi thẳng đại danh tộc trưởng, ta đi giết nàng - -” một vị trưởng lão tính khí táo bạo gầm lên, mặt tràn đầy vẻ giận dữ, sát ý đằng đằng.
“Đứng lại!” Thủy Vô Tình khẽ quát một tiếng, đáy mắt lóe qua tia phẫn nộ, chẳng mấy chốc biến mất, “Trước mắt là thời khắc đặc thù, nếu như không phải cần thiết, đừng vội gây thù chuốc oán.”
“Tộc trưởng...”
“Đừng nhiều lời, mời người kia vào, là địch hay bạn, vừa thấy liền biết.” Lúc này Thủy Vô Tình sai người đi mời người kia đến, trực giác nói cho hắn biết, người đến, có thể không phải định nhân!
Ngoài Thanh Long Thành, hai đạo bóng dáng đứng vững giữa không trung, một nam một nữ.
“Chính ngươi lựa chọn, tương lai đừng hối hận.” Nam tử thanh âm thanh nhuận mang theo vài phần lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng.
“Đương nhiên, ta tuyệt không hối hận!” Đáy mắt thiếu nữ áo đỏ lóe qua vẻ oán độc, khóe môi quyến rũ ra nụ cười băng lãnh đầy hận ý.