Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 262: Chương 262: Dồn ép.




“Tiểu tặc to gan, lại dám giết trưởng lão Thủy gia ta, hôm nay, bổn tọa nhất định phải bắt giữ ngươi, dùng hết ba trăm sáu mươi loại hình phạt, để cho ngươi sống không được muốn chết không xong, biết vậy chẳng làm!”

Trên không trung, một giọng nói oán giận truyền đến, khí thế cường đại làm ngực Dạ Thất Thất nhất thời khó chịu, suýt nữa hộc máu.

Thực lực thật là mạnh mẽ!

Tâm Dạ Thất Thất âm thầm trầm xuống vài phần, hiện tại tu vi của nàng khôi phục, cộng thêm những ngày qua đạt được chỗ tốt, bây giờ tu vi đã tới Tôn Cảnh trung kỳ. Nhưng người đến làm cho nàng có cảm giác, giống như một tòa núi không thể vượt qua. Nàng phán đoán, tu vi người đang đến, ít nhất là Tôn Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể là tu vi Đế Cảnh.

Hơi thở còn lại đều có tu vi đến Tôn Cảnh, tổ hợp cường đại như thế, làm cho tâm Dạ Thất Thất từ từ chìm vào đáy cốc.

Chẳng lẽ, số mệnh của nàng đã định phải ngã xuống trên tay Thủy gia hay sao?

Hai lần ba lượt gặp nạn đều có quan hệ với Thủy gia, thật vất vả giải quyết xong một nhóm người, lập tức lại tới một nhóm khác còn cường đại hơn.

Đây là tiết tấu muốn cùng nàng không chết không thôi hay sao?

Kỳ thật trong lòng Dạ Thất Thất vô cùng rõ ràng, nàng và Thủy gia, sớm đã là cục diện không chết không ngừng. Chuyện đã xảy ra trước mắt, cũng chỉ là tiến độ phát triển sự tình nhanh hơn mà thôi.

“Rầm rầm rầm - - “

Hơn mười đạo đao mang bén nhọn cường hãn đánh trúng Dạ Thất Thất, bị khí tức khóa chặt Dạ Thất Thất muốn trốn cũng trốn không được, trơ mắt nhìn chính mình bị thương.

Từ trên mặt đất đứng lên trong nội tâm Dạ Thất Thất lần đầu tiên âm thầm may mắn lúc trước Lão Phong Tử sư phụ hành hạ đối với mình. May mắn lúc trước thân thể của nàng trải qua tôi luyện của Lão Phong Tử, càng ngày càng biến thái. Nếu không hiện tại với những vết thương này trên người, cũng đủ để cho nàng bỏ mạng.

“Đại trưởng lão bắt được tặc tử kia, Đại trưởng lão thật lợi hại!”

Trong đám người vây xem liền có đệ tử Thủy gia, mới vừa rồi, chính là bọn họ đưa tin trở về, bẩm báo sự thật cho trong tộc biết là Tam trưởng lão và Lục trưởng lão bỏ mình. Nếu không Thủy gia cũng sẽ không phát động trận thế lớn như vậy, Đại trưởng lão có tu vi cao nhất dẫn đội, tự mình đến trước.

“Ha ha ha... Tiểu tặc, mau mau bó tay chịu trói, có lẽ lão phu sẽ suy tính cho ngươi thống khoái, để cho ngươi trước khi chết ít đi vài phần thống khổ.” Đại trưởng lão cười to nói.

“Buồn cười sao?” Dạ Thất Thất đứng lên, đáy mắt thoáng lóe qua lãnh ý, trong tay xuất hiện vài quả cầu màu đen, khẽ quát một tiếng, ném toàn bộ ra ngoài: “Bạo cho ta! Bạo! Bạo!”

Oanh Thiên Lôi, là vật nhỏ ở cảnh giới Dạ Thất Thất cùng Nhị sư huynh nghiên cứu chế tạo ra, uy lực cường đại, đủ để nổ tung gây thương tổn cho người có tu vi Tôn Cảnh không hề đề phòng.

“A...” Hai người trong đó, dưới tình huống không có đề phòng, bị Dạ Thất Thất ném Oanh Thiên Lôi bị trọng thương.

Dạ Thất Thất thừa dịp rối loạn ghi nhớ những hơi thở linh thức khóa chặt nàng, đáy mắt thoáng hiện lãnh ý.

Thủy gia, nhục nhã hôm nay, Dạ Thất Thất ta nhớ kỹ, sau này, chắc chắn sẽ hoàn trả gấp trăm ngàn lần!

Hai tay Dạ Thất Thất nắm chặt, muốn thừa dịp rối loạn rời khỏi nơi này, lại ở lúc muốn rời đi, lại nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc: “Đình nhi, ngươi làm cái gì vậy?”

Đình nhi... Thủy Đình!

Xưng hô thế này làm cho Dạ Thất Thất hết sức bài xích, nàng và Thủy gia không đội trời chung, nhưng giờ phút này trên đầu lại mang họ của Thủy gia, là chuyện châm chọc cỡ nào chứ?

“Vô Nhai, ngươi biết người này?” Ánh mắt Đại trưởng lão rơi xuống trên người người vừa mở miệng nói chuyện, lông mày cau lại.

Đình nhi... Cái tên này rất quen tai.

Thủy Vô Nhai tiến lên, cung kính nói: “Hồi bẩm Đại trưởng lão, người này gọi là Thủy Đình, là con trai thứ hai của ta. Lần này dẫn hắn tới trước là tham thi đấu gia tộc, lại chẳng biết lúc nào hắn lại lặng lẽ rời đi, ta cũng đang tìm hắn ở khắp nơi, lại không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?”

Trong lời nói, Thủy Vô Nhai dè dặt phân chia rất rõ ràng quan hệ của mình và 'Thủy Đình'. Đặc biệt là cường điệu hắn (TĐ) lặng lẽ rời đi, chuyện hắn (TVN) cũng đang tìm kiếm 'Thủy Đình'.

Về phương diện khác, trong nội tâm Thủy Vô Nhai cũng cực hận Dạ Thất Thất, thầm mắng cái phế vật này lại rước phiền toái.

“Hử? Hắn chính là đứa con trai kia của ngươi, Thủy Đình?” Đại trưởng lão hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên trước mắt lại cũng là tế phẩm trong tộc tuyển chọn, khẽ chau mày.

“Hồi bẩm Đại trưởng lão, chính là như thế.” Sau khi Thủy Vô Nhai nhỏ giọng cung kính trả lời Đại trưởng lão, phẫn nộ quát với Dạ Thất Thất: “Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống nhận sai với Đại trưởng lão, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi khắp nơi, xem ta cắt đứt chân chó của ngươi!” Thủy Vô Nhai giận dữ mắng mỏ, cầm lấy binh khí hung hăng chém tới hai chân hắn...

Trường kiếm trong tay Thủy Vô Nhai đầy sát khí, một kiếm này nếu như đánh trúng, hai chân 'Thủy Đình' sẽ tàn phế là không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.