Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 249: Chương 249: Kim Lũ ngọc bài (1).




“Thần thú Thanh Long có tu vi cỡ nào? Với tu vi này của ta há có thể trộm đi trứng Thanh Long? Nếu muốn vu oan hãm hại ta cũng phải tìm lấy cái cớ khá hơn một chút, hoang đường như thế, nói ra thì có ai tin? Xích Hỏa đại lục cũng không phải do Thủy gia các ngươi định đoạt, các ngươi đừng khinh người quá đáng!” Nói xong, Dạ Thất Thất ném ra một vật, đó là một tấm lệnh bài Vạn Bảo Các mà Kim tử từng cho nàng, nàng vẫn luôn đặt ở trong không gian, còn nhớ Kim tử từng nói qua, địa vị của Vạn Bảo Các ở toàn bộ đại lục là phi phàm, nếu như gặp phải phiền toái, có thể lấy tấm lệnh bài này ra, có lẽ có chỗ dùng được.

“Đừng coi người khác đều là kẻ ngốc, muốn coi ta làm người chết thay, cũng phải xem xem các ngươi có cái phân lượng kia hay không!”

Nói xong, Dạ Thất Thất giơ lên cao cao tấm ngọc bài màu vàng kim cầm trong tay, màu vàng kim trên ngọc bài, chữ 'Bảo' rất to dưới ánh mặt trời, hiện ra ánh sáng chói mắt khác thường.

“Vạn Bảo Các Kim Lũ ngọc bài!” Có người kinh hô một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người đi qua.

Phàm là người tu luyện có chút kiến thức đều nhận ra tấm ngọc này bài, không biết người chung quanh vừa nghe Vạn Bảo Các Kim Lũ ngọc bài, lúc này liền rõ ràng. Nghĩ đến ý nghĩa của Kim Lũ ngọc bài Vạn Bảo Các đại biểu cho cái gì, ánh mắt mỗi một người đều tỏa sáng, giống như sói đói nhìn thấy thịt tươi đầm đìa máu tươi vậy, hận không thể nhào tới đoạt lấy.

Nhưng mà bởi vì Thủy gia cũng có gia nhập chuyện này, cho nên, những người kia mỗi một người đều không dám tiến lên cướp đoạt.

“Tam trưởng lão, xin hỏi đây rốt cuộc là thế nào? Trong tay vị thiếu niên này lại cầm Kim Lũ ngọc bài của Vạn Bảo Các? Thủy gia các ngươi lại có ý gì? Chẳng lẽ Thủy gia các ngươi quyết định muốn chính thức tuyên chiến cùng Vạn Bảo Các phải không? Cần phải biết rằng, Kim Lũ ngọc bài này của Vạn Bảo Các cũng không phải là vật mà người bình thường có thể có được, Thủy gia làm việc cũng nên suy nghĩ kỹ há!”

Người nói chuyện, là trưởng lão Luyện Khí Môn, Luyện Khí Môn của hắn xưa nay có giao hảo với Hỏa gia là kẻ thù truyền kiếp của Thủy gia, làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy mà không đả kích Thủy gia vài câu.

Nghe vậy, sắc mặt tam trưởng lão càng thêm khó coi.

Luyện Khí Môn chỉ là môn phái nhỏ, nhưng mà Luyện Khí Môn cùng Hỏa gia xưa nay qua lại thân thiết. Vả lại, bứt giây động rừng, nếu không phải Thủy gia muốn chính thức khai chiến với Hỏa gia, thì không thể động vào Luyện Khí Môn.

Huống chi, địa vị Luyện Khí Môn ở Xích Hỏa đại lục tương đối đặc thù, cộng thêm chưởng môn Luyện Khí Môn là người hiền lành, người có uy tín có thân phận ở Xích Hỏa đại lục đều nhận qua ân huệ hoặc ít hoặc nhiều của hắn. Nếu thật muốn động vào Luyện Khí Môn, chỉ sợ Thủy gia sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Cho nên, vô luận từ phương diện nào mà nói, Thủy gia của hắn cũng không thể trở mặt với Luyện Khí Môn. Tự nhiên hắn cũng không thể vào lúc này trở mặt cùng vị trưởng lão Luyện Khí Môn này.

Mặc dù tức giận, cũng chỉ có thể chịu.

“Ngươi, nói chuyện này cho rõ ràng? Còn có giấu giếm gì không?” Tam trưởng lão phát tiết tất cả cơn tức giận đến trên người nam tử đánh nhau cùng Dạ Thất Thất, trong mắt ẩn chứa một cơn tức giận.

“Đệ tử tuyệt không có nửa phân giấu giếm!” Tên nam tử đi lên trước, chỉ tay lên trời thề thốt: “Thủy Lực ta nói tất cả đều là thật, nếu có giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Vì lấy được tín nhiệm của Tam trưởng lão và tất cả mọi người ở đây, nên nam tử kia cũng liều mạng rồi.

Nghe Thủy Lực thề, người ở chỗ này từ từ trầm mặc.

Mặc dù bọn họ đỏ mắt Kim Lũ ngọc bài trong tay thiếu niên kia, lại cũng không dám tùy tiện làm địch với Thủy gia.

“Vị thiếu niên này, Thủy Lực nói, có đúng hay không?” Tam trưởng lão nhìn Dạ Thất Thất, phải nói là nhìn Kim Lũ ngọc bài trong tay Dạ Thất Thất, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang.

Khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên nụ cười chế giễu: “Phải hay không phải, có gì khác nhau? Ta nói không phải, các ngươi có tin hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.