“Khảo hạch, chúng ta chỉ có hai người, không đủ.” Phong Tháp Tháp thả chậm thái độ nói chuyện, từng chữ từng chữ nói chuyện.
“Hai người không được sao?” Dạ Thất Thất cảm thấy hai người bọn họ cũng rất tốt, đồng đội nhiều ngược lại là vướng víu, quan trọng nhất là nàng lười phải cùng người khác kết nhóm.
Phong Tháp Tháp nghiêm túc lắc đầu, từng chữ từng chữ từ từ giải thích cho nàng: “Đạo sư nói muốn năm người một tổ, không có năm người, chúng ta có thể không được tham gia khảo hạch.”
Không có năm người liền không thể tham gia khảo hạch, là thế này phải không?
Dạ Thất Thất nhíu mày, hiển nhiên có chút không thích số người này chế định, nhưng nếu đều đã nói như vậy, trừ phi nàng bỏ quyền, nếu không nàng nhất định phải cùng người khác cùng nhau tạo thành một đội ngũ.
Còn thiếu ba người... Dạ Thất Thất hai tay chống cằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng quét một vòng, khóe môi gợi lên nụ cười tà.
“Phong Tháp Tháp, ngươi qua đây, ta nói với ngươi, ngươi đi...” Dạ Thất Thất ở bên tai Phong Tháp Tháp nói vài câu. Phong Tháp Tháp nghe xong, lông mày vo thành một nắm, mặt mũi tràn đầy hoài nghi nhìn nàng, hỏi: “Này... như vậy, thật thật... thật sự có thể sao?”
Dạ Thất Thất trả lời hắn chính là cười thần bí, phất phất tay để cho hắn nhanh chóng đi, tự tin trên trán nàng cho nàng thêm vài phần tao nhã khác.
Sau nửa canh giờ, Phong Tháp Tháp trở lại, phía sau hắn còn đi theo ba người hai nam một nữ. Nữ hài duy nhất trong đó có làn da rất tối, mặc y phục da thú, trên người mang theo hương vị dã thú, ngẫu nhiên ánh mắt nàng toát ra một loại sát khí tràn đầy thị huyết cũng giống như dã thú.
Hai người nam lớn lên rất giống nhau, trong đó một người có thân hình cường tráng, trên vai khiêng một Chiến Phủ( vũ khí), làm cho người ta cảm giác rất dũng mãnh; một nam hài khác tuổi tương đối nhỏ, lớn sắp sỉ với Phong Tháp Tháp, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan hết sức thanh tú, cặp mắt kia lại ảm đạm không ánh sáng, không có chút sắc thái nào.
Liếc mắt một cái, Dạ Thất Thất liền nhìn ra nam hài gầy teo nho nhỏ là người mù, mà đại nam hài kia là chiến sĩ giống hắn chính là ca ca hắn. Từ trong ánh mắt phòng bị của hắn không khó nhìn ra, người chiến sĩ kia hết sức quan tâm đệ đệ của hắn, điều này cũng dễ dàng có thể giải thích vì sao thoạt nhìn hắn cường đại như vậy lại không người nào nguyện ý tổ đội cùng hắn, không có người nào nguyện ý cùng một tổ với người mù, đến chỉ liên lụy chính mình.
“Ta gọi Dạ Thất Thất, hắn là Phong Tháp Tháp, bây giờ chúng ta còn thiếu ba người tạo thành đội ngũ, các ngươi nguyện ý tham gia không?” Dạ Thất Thất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi bọn họ.
Phong Tháp Tháp nghiêng đầu nhìn nàng, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp nói như vậy. Chẳng lẽ nàng đều không cần hiểu rõ một chút tu vi ba người này sao? Lỡ như bọn họ cũng rất yếu như bản thân mình thì làm sao bây giờ?
“Ta gọi Lôi Bằng, đây là đệ đệ ta Lôi Dương, ta sẽ không tách ra đệ đệ ta, ánh mắt hắn không nhìn thấy, ta sẽ bảo hộ hắn, huynh đệ chúng ta sẽ không trở thành liên lụy các ngươi.” Lôi Bằng khiêng Chiến Phủ mắt nhìn Dạ Thất Thất, nhíu mày, do dự một chút, rồi mở miệng đơn giản giới thiệu một chút tình huống của mình.
“Ừ, còn ngươi?” Dạ Thất Thất cái gì cũng không có hỏi, chỉ là nhẹ gật đầu với Lôi Bằng, tiếp tục hỏi nữ hài mặc da thú kia.
Nữ hài nháy mắt mấy cái, vung vẩy đầu đầy bím tóc, hưng phấn nhào tới ôm cánh tay Dạ Thất Thất chết sống không buông tay: “Hương vị trên người của ngươi thật dễ ngửi, ngươi cho ta ăn cơm, ta với ngươi phối giống sinh tiểu tể tể...” (tiểu tể tể: đứa con)
“Phốc - -” Dạ Thất Thất bị sặc nước miếng, dở khóc dở cười nhìn cô bé này như bạch tuộc tám chân quấn quít lấy chính mình, phối giống? Sinh tiểu tể tể? Đến cùng trong đầu nàng ta đựng gì thế hả?
Thật vất vả thoát đi 'Nanh vuốt' của nàng ta, Dạ Thất Thất hết sức tự giác cách xa nàng ta một chút: “Hiện tại chúng ta có năm người, có thể tham gia khảo hạch, lần này sẽ không có vấn đề gì đi?” Những lời cuối cùng này là nàng hỏi Phong Tháp Tháp.
Phong Tháp Tháp nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, mặt mũi tràn đầy rối rắm gật đầu.
“Đợi chút, không cần giới thiệu một chút thực lực từng người sao?” Liên tục trầm mặc không hề cảm giác tồn tại đột nhiên Lôi Dương mở miệng, trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm giác được một lực lượng đặc thù trói buộc nàng...