Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 41: Chương 41: LÀM KHÁCH PHỦ THÀNH CHỦ




Editor: Tương Ly

“Cút ngay ——” Viêm Minh gầm lên một tiếng, vẫy tay đem Hỏa Kì Vân bức lui vài trăm thước.

Hắn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Bạch Thiển Hạ, trên cao nhìn xuống nàng, im lặng không nói. Người này chính là mẫu thân Thất Thất của hắn ở cuộc đời này sao?

Phải cứu sao? Hắn nhíu mày, đáy mắt hiện lên một chút phức tạp.

Hai cái hô hấp sau, hắn liền làm ra quyết định, ngồi xổm xuống xuất ra một bình sứ màu tím, mở bình sứ ra, đem chất lỏng trong bình uy tiến vào miệng nàng.

Bạch Thiển Hạ chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trong miệng một trận lạnh lẽo, tiếp theo cả người bị một cỗ nồng đậm hơi nóng vây quanh, nàng cảm giác được rõ ràng trong cơ thể đã muốn khô kiệt chậm rãi khôi phục sinh cơ, kia cỗ khí nóng ấm áp đem vết thương trên cơ thể nàng dần dần chữa khỏi.

Này. . . . . . Nàng cả người chấn động, trong mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn Viêm Minh. Là hắn cứu mình, hắn vì sao phải làm như vậy?

Thân thể chính nàng, nàng rõ ràng nhất. Nếu không có thiên địa kỳ bảo tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn đến tột cùng có ý gì? Hắn vì thần khí mà đến, lại làm mình và Nham ca bị thương, nhưng trong nháy mắt cứu người cũng là hắn, quỷ dị như thế, làm bất kì người nào cũng không đoán được mục đích của hắn?

“Vứt bỏ tạp niệm, dẫn đường cho cỗ hơi thở kia chạy khắp kinh mạch toàn thân.” Đang lúc nàng khiếp sợ lại khó hiểu, bên tai truyền đến thanh âm lãnh mạc trầm thấp của hắn.

Thanh âm của hắn vô hình trung mang theo một cỗ uy thế, mệnh lệnh, làm cho người ta không tự giác phục tùng hắn.

Nàng nhắm mắt lại làm theo lời hắn nói, cỗ linh khí kia thật sự rất khổng lồ, tựa như con sông mãnh liệt, chữa trị vết thương trong cơ thể nàng đồng thời cũng mang đến đau đớn phảng phất giống như xé rách. . . . . .

“A ——”

Mỗi lần nàng không chịu nổi muốn mất đi ý thức thì sẽ có một đạo hơi thở lạnh lẽo theo mi tâm nàng nhập vào thân thể, giảm bớt một chút đau đớn. Tuy nhiên, hơi thở lạnh lẽo kia rất nhanh sẽ biến mất, nàng lại giẫm lên vết xe đổ càng thêm thống khổ, ở thời điểm nàng chống đỡ không nối hơi thở lạnh như băng kia lại xuất hiện. . . . . . Như thế vòng đi vòng lại, Bạch Thiển hạ không biết mình đến tột cùng là sống hay chết, ý thức của nàng đã muốn trở nên mơ hồ hỗn loạn, loại thống khổ sống không bằng chết này, cuộc đời này nàng không bao giờ muốn chịu lần thứ hai.

Trước khi nàng hoàn toàn mất đi ý thức, trước mắt nàng mơ hồ xuất hiện gương mặt Nham ca, rồi sau đó liền ngã vào một vòng tay quen thuộc, mất đi ý thức.

“Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . .” Dạ Quân Nham nhìn người trong lòng sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cả người bị mồ hôi làm ẩm ướt, biểu tình trên mặt Bạch Thiển hạ hết sức thống khổ, đáy mắt trào ra vài phần điên cuồng hướng Viêm Minh rống giận: “Ngươi làm gì nàng? Ngươi muốn chém muốn giết liền hướng ta mà làm, vì sao phải tra tấn một nữ tử như thế? Ngươi ác ma này, ta liều mạng với ngươi. . . . . .”

“Bá phụ. . . . . . An tâm một chút đừng vội nóng nảy, tình huống bá mẫu tựa hồ không đúng.” Thấy Viêm Minh đối Bạch Thiển Hạ gây nên Hỏa Kì Vân chú ý tới nàng giờ phút này trạng huống thoạt nhìn tuy rằng rất kém, bộ dáng thực chật vật thống khổ, vết thương của nàng thế nhưng đều khỏi hẳn, hắn đoán rằng người này mới vừa rồi vì nàng mà chữa thương.

Bị Hỏa Kì Vân nhắc nhở như vậy, Dạ Quân Nham chạy nhanh xem xét tình huống phu nhân trong lòng, kết quả làm cho hắn phi thường rung động!

Tốt lắm, thế nhưng toàn bộ tốt lắm!

Phía trước phu nhân sử dụng cấm thuật dẫn đến sinh mệnh đe dọa, nhưng hiện tại trong cơ thể nàng tai hoạ ngầm tất cả đều tiêu trừ, trừ bỏ thoạt nhìn có chút suy yếu ở ngoài, vết thương trên người nàng hoàn toàn tốt lắm, thậm chí trong cơ thể nàng còn nhiều hơn một cỗ hơi thở cường đại, đem kinh mạch của nàng nguyên bản rất hẹp lại được mở rộng hơn rất nhiều.

Nếu nói trước kia kinh mạch trong cơ thể phu nhân là một dòng suối nhỏ, thì hiện tại chính là sông lớn, hai người không thể so sánh nổi, đối tu luyện của nàng ngày sau cũng cực kỳ hữu ích.

“Này. . . . . . Đa tạ ân nhân cứu phu nhân ta! Không biết báo đáp như thế nào, ngày khác ân nhân nếu có đến địa phương của tại hạ, cứ việc mở miệng, nếu không vi phạm tổ huấn cùng nguyên tắc, tại hạ muôn lần chết không chối từ!” Dạ Quân Nham thực cảm kích người trước mắt, nếu không có hắn ra tay, giờ phút này đám người chính mình sớm biến thành một khối thi thể, ân tất báo, nhưng điều kiện tiên quyết là không vi phạm tổ huấn cùng nguyên tắc.

Ánh mắt Viêm Minh đạm mạc ở trên người hắn dừng lại một lát, kia phảng giống như có thể nhìn thấu lòng người, hắn chậm rãi mở miệng, “Ta mới đến quý bảo địa, không rõ địa hình, không biết phủ thành chúa hoan nghênh hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.