“Chuyện này ngươi nên sớm phái người báo cho ta biết, cái khác ta không giúp được các ngươi cái gì, nhưng loại chuyện thu thập tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này, ta còn là nghĩa bất dung từ.” Ánh mắt chuyển khỏi trên người Vũ Nhạc, trong nháy mắt Đường Nhu biến trở về người không có tim không có phổi như trước kia. Đường Nhu hi hi ha ha, một cái tát vỗ tới trên vai Lôi Dương, thiếu chút nữa là hắn quỳ rạp xuống sân.
“Khụ khụ... Nếu như mọi chuyện đều phải dựa vào các ngươi, Dạ Môn tồn tại hay không thì lại có ý nghĩa gì? Ý định ban đầu của Thất Thất tuyệt đối không phải như thế.” Lôi Dương ho nhẹ hai tiếng, trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ dứt khoát.
Sau khi Thất Thất rời đi, đám người Lôi Dương cùng với hai người bạn cùng phòng của Dạ Thất Thất là Đường Nhu và Viên Viên Viên cũng chung sống rất khá. Nhưng mà bởi vì có chút nguyên nhân, hai người các nàng cũng không có gia nhập vào Dạ Môn, cho nên rất nhiều chuyện các nàng cũng không có phương tiện nhúng tay. Lôi Dương vì không làm cho các nàng khó xử, nên hết sức giấu giếm đối với chuyện Thương Khung Các chèn ép khiêu khích.
“Vậy bây giờ ngươi tới tìm ta làm cái gì?” Đường Nhu tức giận Lôi Dương coi nàng như người ngoài, nếu không phải bởi vì có chút duyên cớ, nàng không cách nào gia nhập Dạ Môn, thì hiện tại nàng cũng là một thành viên của Dạ Môn rồi!
Cho dù trên danh nghĩa nàng không phải là thành viên của Dạ Môn, nhưng biết rõ ý nghĩa tồn tại của Dạ Môn, trong nội tâm Đường Nhu đã sớm coi mình như một thành viên Dạ Môn.
“Có chuyện, muốn mời ngươi hỗ trợ.” Hai tròng mắt tối đen của Lôi Dương nhìn về phía Đường Nhu, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng chớp động làm cho người bên cạnh không thể lý giải ánh sáng trầm trọng trong đó.
“Ngươi mà lại có việc tìm ta là người ngoài hỗ trợ? Nói nghe một chút.” Đường Nhu nhướn mày, tức giận liếc Lôi Dương một cái, trong giọng nói mang theo vài phần trào phúng.
Lôi Dương sờ sờ mũi, trên mặt chợt lóe qua vẻ hơi bất đắc dĩ, đối với Đường Nhu, thật đúng là hắn hết sức bất đắc dĩ.
“Đợi tí nữa mặc kệ ta kêu ngươi làm cái gì, ngươi đều làm theo, không cần chần chờ, không nên hỏi nguyên do, sau đó ta thì sẽ giải thích cho ngươi.” Giọng nói của Lôi Dương vang lên ở trong đầu Đường Nhu.
Đường Nhu nhíu mày, đến cùng là chuyện gì cần cẩn thận như vậy? Lại dùng thuật truyền âm nhập mật báo cho bản thân.
Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng Đường Nhu cũng không hỏi thêm cái gì. Đối với Lôi Dương, sau khi tiếp xúc rồi nàng cũng hơi có chút hiểu rõ, người này tâm cơ thâm trầm, cơ trí trầm ổn, sở dĩ Thất Thất giao trách nhiệm nặng nề như thế cho hắn, cũng không phải không có đạo lý.
Với hắn, trong lòng Đường Nhu có vài phần bội phục! Đương nhiên, lời này tuyệt đối nàng sẽ không nói cho Lôi Dương biết được, nếu không hắn sẽ kiêu ngạo không chịu nổi.
“Phó Các chủ chậm đã!” Không biết xuất phát từ duyên cớ gì mà vẻ mặt của Vũ Nhạc thoáng hoảng hốt chuẩn bị rời đi, lại bị Lôi Dương kịp thời ngăn cản.
“Hả?” Lúc này Vũ Nhạc mới phục hồi tinh thần lại, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Lôi Dương thật giống như hoàn toàn không có cảm giác đến địch ý trên người Vũ Nhạc, trực tiếp tiến lên hai bước, từ trong lòng lấy ra một vật, ném về phía Vũ Nhạc: “Còn đây là thư khiêu chiến của Dạ Môn ta, ba ngày sau, gặp nhau trên đấu thú trường!”
Cái gì? Dạ Môn hạ thư khiêu chiến với Thương Khung Các, lại ước định ba ngày sau quyết sinh tử trên đấu thú trường?
Mọi người đều kinh ngạc, rối rít hoài nghi có phải bản thân mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm hay không?
Mặc dù thời gian gần đây Dạ Môn phát triển cực kỳ nhanh chóng, xét đến cùng cũng chỉ là thế lực nhỏ được thành lập mới ba tháng ngắn ngủi, há có thể đánh đồng với Thương Khung Các thực lực hùng hậu?
Vào trước ngày hôm nay, ai cũng không có nghĩ tới, Dạ Môn nho nhỏ đột nhiên quật khởi lại có can đảm khiêu chiến Thương Khung Các giống như quái vật lớn.
Nhưng, chuyện không có khả năng lại cố tình đã xảy ra!
Dạ Môn không chỉ trở mặt với Thương Khung Các, mà người xé rách mặt này còn là người chủ trì Dạ Môn.
Đây, lại đại biểu cái gì?
Dạ Môn ngại cuộc sống trôi qua quá thoải mái, nên tự tìm đường chết sao? Hay là Dạ Môn ỷ vào có người làm chỗ dựa mà muốn chiếm lấy vị trí của Thương Khung Các?