Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 152: Chương 152: Lục Trà nữ, Bạch Liên hoa.




“Thất Thất tỷ không nên tức giận, Bình nhi là vô tâm, nàng đi ra bên ngoài nghe những thứ lời đồn kia mới hiểu lầm Thất Thất tỷ. Thất Thất tỷ không nên trách nàng, muốn trách thì trách ta là được, Thất Thất tỷ ngươi ngàn vạn không nên nói cho bá phụ, ta...” Nói xong, Dạ Vi liền bắt đầu rơi nước mắt, một bộ dáng hết sức ủy khuất.

Dạ Thất Thất: “...”

Quả nhiên nữ nhân chính là làm từ nước, nói khóc liền khóc, có thể thấy được bình thường luyện không ít chiêu này nhỉ!

“Ngươi không được bắt nạt Vi Vi, đừng ỷ vào mình lớn hơn Vi Vi, là tỷ tỷ của nàng thì có thể bắt nạt nàng. Vi Vi thiện lương mới có thể để cho ngươi bắt nạt, ta cũng sẽ không nhường ngươi như thế. Nếu ngươi dám khi dễ Vi Vi ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” La Bình tiến lên kéo Dạ Vi bảo hộ ở sau người, trừng mắt nhìn Dạ Thất Thất.

Dạ Vi thiện lương? Dạ Thất Thất không hiểu cảm thấy con mẹ nó lá gan cũng đau, vì sao nàng không nhìn ra Dạ Vi thiện lương ở chỗ nào chứ?

Nếu không phải Dạ Vi liên tục giật giây, nguyên chủ sẽ bị chụp mũ cái danh tiếng háo sắc sao? Còn có hậu cung ba nghìn mỹ nam, nàng cho rằng mình là hoàng đế hả? Nguyên chủ thật đúng là ngu xuẩn nên mới tin tưởng nữ nhân Dạ Vi này, nàng cũng say.

Có thể đưa nàng đang mê man cho Lăng Vân Tiêu, hại nàng thiếu chút nữa bị những tên cầm thú kia ****. Nếu không phải tình huống của nàng đặc thù, chẳng phải là sẽ bị phá hủy cả đời! Hơn nữa sau đó nàng ta lại còn có thể có bộ dáng giả bộ làm thật như là không có chuyện gì phát sinh. Sau khi bị bắt được còn có thể kêu khổ là mình bị ủy khuất, đối với loại cực phẩm này, nàng cũng là hết chỗ nói rồi.

“Cho nên, ngươi nói ta nên như thế nào?” Khóe miệng Dạ Thất Thất mang theo châm chọc, ánh mắt lạnh lùng chế giễu nhìn quét qua từ trên người Dạ Vi và La Bình, khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh nhàn nhạt.

“Ngươi xin lỗi Vi Vi, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” La Bình vênh váo tự đắc mệnh lệnh.

Theo ý nàng, Dạ Thất Thất chính là một cái phế vật cũng không có chút tu vi nào, nàng có thể bắt nạt được Vi Vi đó là Vi Vi thiện lương. Nàng cũng không phải là Vi Vi, nếu Dạ Thất Thất dám chọc tới chính mình, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta đẹp mắt.

“Xin cứ tự nhiên!” Kỳ thật Dạ Thất Thất rất muốn nói một câu: Nấm lạnh, có bệnh thì phải trị, biết không? Nhưng mà ngẫm lại Dạ Vi kia trương ra khuôn mặt giống như Bạch Liên hoa, nàng cảm thấy hay là cứ thôi đi, quan trọng nhất là nàng còn không muốn bại lộ tu vi của mình.

*** Bạch Liên hoa là hoa sen trắng, dùng trong trường hợp này là loại nữ nhân giả bộ trong sáng để quyến rũ nam nhân hoặc làm chuyện xấu trong tối khác. Loại người như thế chỉ có phụ nữ với nhau mới nhìn ra được, mà đàn ông thì không nhìn ra được. Bạch Liên hoa là nói về các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ, lúc nào cũng cho là mình vô tội ấy.

Phế vật gì gì đó, cũng không có gì không tốt, tối thiểu nhất về sau thật muốn xảy ra chuyện gì, không có người sẽ nghĩ tới trên người nàng.

“Ngươi... Vi Vi ngươi đừng cản ta, hôm nay ta phải giáo huấn một chút nữ nhân này mới được! Không để cho nàng ta chút màu sắc thì mở phường nhuộm, nàng ta thật đúng là cho rằng nơi này là nhà của nàng, một cái phế vật còn dám kiêu ngạo như vậy, thật sự là chán sống.”

La Bình nổi giận, bị thái độ lấy lệ và giọng nói khinh miệt của Dạ Thất Thất chọc giận, phất tay một quả cầu lửa đập tới hướng của nàng.

“Vèo” một cái, quả cầu lửa lớn như đầu người nguy hiểm bay sát qua từ bên mặt Dạ Thất Thất, hương vị đầu tóc cháy khét truyền vào trong hơi thở của Dạ Thất Thất.

Dạ Thất Thất duỗi tay nắm lấy một lọn tóc của mình bị đốt trọi kia nhìn nhìn, hai mắt híp lại, liếc mắt nhìn đám người Dạ Vi và La Bình.

Thấy thế, trong mắt Dạ Vi thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nàng đang đợi, chờ Dạ Thất Thất phát giận, chỉ cần Dạ Thất Thất dám phát giận đối với La Bình, nàng liền có biện pháp làm cho nàng ta chết rất khó coi.

“Ngươi còn dám trừng ta! Ngươi cái phế vật này, đừng tưởng rằng ngươi là Đường tỷ của Vi Vi ta cũng không dám đả thương ngươi. Có cái Đường tỷ phế vật mất mặt như ngươi, quả thực là sỉ nhục Vi Vi. Ngươi dám ở đó trừng ta có tin ta móc hai tròng mắt của ngươi ra hay không?” La Bình tức giận trừng mắt, bị thái độ miệt thị của Dạ Thất Thất chọc giận, duỗi ngón trỏ ra chỉa về phía nàng tức giận mắng.

“Chỉ bằng ngươi? Hừ!” Dạ Thất Thất cười lạnh một tiếng, liếc mắt, mặt mũi tràn đầy khinh miệt.

“Tiện nhân, ta đánh chết ngươi đồ phế vật này...”

Mặt mũi La Bình tràn đầy hung ác, trên gương mặt xinh đẹp đáng yêu bày ra vài phần dữ tợn, trong tay xuất hiện hai luồng quả cầu lửa so sánh với vừa rồi càng lớn hơn, trong mắt là sát khí tràn ngập.

Dạ Thất Thất nhìn xem hai luồng quả cầu lửa đánh tới về chính mình, lại không có nửa phân ý tứ né tránh, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.