Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 274: Chương 274: Minh vương quá phúc hắc!




Hoàng, ngươi gầy... Hoàng ngươi gầy... Hoàng, ngươi gầy...

...

Toàn thân Viêm Minh cứng đờ, tay đỡ nàng dừng lại giữa không trung, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của nàng - -

Hoàng, nàng gọi mình là Hoàng, chẳng lẽ nàng nhớ ra rồi?

Nhìn Viêm Minh trừng to mắt, mặt tràn đầy bộ dáng không thể tin, đáy mắt Dạ Thất Thất toát ra một tia giảo hoạt, “Hoàng, ngươi làm gì lại dùng ánh mắt này nhìn ta? Trên mặt ta có gì sao?” Nói xong, nàng đưa tay ở trên mũi hắn nắm lại, khẽ quệt miệng, “Ngươi như thế nào trở nên đẹp mắt như vậy? Ta không thích ngươi như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ nhân cùng ta đoạt, thật là phiền phức.”

Cuối cùng Viêm Minh phục hồi lại tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất không dám di động chút nào, thân thể run lên nhè nhẹ, rất sợ một màn trước mắt chỉ là ảo giác của mình, Thất Thất của hắn vẫn không nhớ rõ hắn, làm cho hắn cao hứng hụt.

“Thất Thất, Thất Thất của ta...” Bỗng dưng, hắn mạnh mẽ kéo nàng tiến vào trong lòng, ôm thật chặt, thanh âm từ tính trầm thấp không ngừng lặp lại ở bên tai nàng lời kia, lực đạo rất lớn, dường như muốn khảm nàng vào trong xương máu.

“Là ta, đương nhiên là ta, nếu không ngươi còn muốn là người khác sao?” Dạ Thất Thất bị Viêm Minh ôm trong người thấy đau, trên mặt lại mang theo đầy vui vẻ.

Hoàng, Hoàng của nàng, không, bây giờ là Viêm Minh, yêu nghiệt của nàng, Viêm Minh của nàng!

Hai đời ràng buộc, hai đời tình duyên!

Không oán không hối truy tìm, ái niệm vượt qua thời không, sinh tử đi theo thâm tình, nam nhân như vậy, làm cho nàng sao có thể không yêu?

“Thất Thất, Thất Thất của ta, ngươi cuối cùng cũng trở lại, ta rốt cuộc tìm được ngươi...” Thanh âm Viêm Minh mang theo vài phần giọng mũi, thân thể vì kích động mà run rẩy, đáy mắt chợt lóe qua thủy quang.

...

Nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau sít sao kia, một bên Bạch Tử Tuyên nắm chặt hai tay, một đôi mắt đen chăm chú nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm tái nhợt khó coi.

Hắn yêu nữ tử này nhiều năm như vậy, giờ phút này bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng nàng vui mừng đến phát khóc, tâm Bạch Tử Tuyên đau giống như đao cắt, đau đến không muốn sống.

“Thất Thất, hiện tại thân thể ngươi có trạng thái khác thường gì không?” Một lúc lâu sau, Bạch Tử Tuyên đau lòng đến chết lặng mới mở miệng, cắt đứt bọn họ.

“Tam sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Ngươi đến đây lúc nào?” Trông thấy Tam sư huynh đã lâu không gặp, trong nháy mắt hai mắt Dạ Thất Thất tỏa sáng, vội vàng đẩy Viêm Minh ra, mặt tràn đầy vui mừng nhìn Bạch Tử Tuyên.

Bốn vị sư huynh với nàng mà nói, không phải là thân nhân, mà là hơn cả thân nhân.

Tu hành năm trăm năm ở bí cảnh, nếu không có bốn vị sư huynh hết lòng chiếu cố, làm sao có nàng hiện tại?

Viêm Minh bị đẩy ra nhíu lông mày lại, ham muốn chiếm hữu mười phần ôm eo Dạ Thất Thất, đoạt Bạch Tử Tuyên mở miệng trước nói, “Lần này nhờ có Tam sư huynh kịp thời đuổi tới, sau đó chăm sóc ngươi nhiều, chúng ta nhất định phải cảm tạ Tam sư huynh mới được.”

Viêm Minh một bộ tư thế nam chủ nhân, vô hình tuyên thệ chủ quyền, đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần cảnh cáo.

Nữ nhân của Viêm Minh hắn, không phải là người nam nhân nào cũng có thể mơ ước, sư huynh cũng không được!

“Tốt, lần này sư huynh đi ra chuẩn bị nán lại bao lâu? Nếu không, ngươi đừng trở về sớm, dù sao ngươi trở về cũng chỉ chờ đợi, ngươi lại lợi hại như vậy, ở nơi nào tu luyện cũng được mà!” Dạ Thất Thất không có chú ý tới Viêm Minh mờ ám, vui vẻ hướng Bạch Tử Tuyên nói.

“Ta...” Bạch Tử Tuyên vừa định nói, hắn còn muốn đi hoàn thành chuyện sư phụ giao nhiệm vụ cho hắn, cần trước đi một chuyến tới Nhật Diệu đại lục, nhưng lời của hắn còn chưa nói ra miệng, liền bị Minh vương nào đó đang ghen cắt đứt: “Thất Thất, chớ miễn cưỡng Tam sư huynh, ngươi nhìn Tam sư huynh giờ phút này suy yếu như vậy, ngươi trước để cho hắn đi về nghỉ, chuyện khác, sau đó bàn lại!”

“A, xin lỗi, Tam sư huynh là ta quá sơ ý, ngươi trước đi nghỉ ngơi một chút, nếu là ngươi bởi vì cứu ta mà làm bị thương chính mình, ta sẽ áy náy mất.” Mặt Dạ Thất Thất tràn đầy áy náy nói.

Bạch Tử Tuyên mới vừa muốn nói chuyện, liền bị Viêm Minh trực tiếp đẩy ra ngoài, “Thất Thất ngươi nghỉ ngơi trước, ta đưa Tam sư huynh trở về phòng.” Xoay người, nụ cười trên mặt Viêm Minh trong nháy mắt biến mất, trên mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt bao phủ một tầng sát khí lạnh như băng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.