Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 148: Chương 148: Một lần sảy chân để hận nghìn đời (2).




Đêm đó, tiểu phá hài không có trở lại, Dạ Thất Thất cả đêm không ngủ, tĩnh tọa chờ hắn một đêm.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Dạ Thất Thất liền ngồi ở trên mái nhà khách điếm, mãi cho đến mặt trời lên cao, còn không nhìn thấy tiểu phá hài trở lại.

“Chẳng lẽ hắn đi trở về? Không phải đâu, không phải là phát sinh cái gì ngoài ý muốn chứ?” Trong lòng Dạ Thất Thất có chút bận tâm, từ không gian triệu hoán Lão Bạch đi ra, nói: “Lão Bạch, ngươi giúp ta tìm tiểu phá hài trước kia ở cùng với chúng ta hiện tại ở nơi nào? Ta lo lắng hắn gặp phải nguy hiểm.”

Năng lực gây tai hoạ của tiểu phá hài rất phi phàm, nàng hoài nghi nguyên nhân một đêm hắn không về là bởi vì hắn chọc tới nhân vật cực kỳ khủng khiếp nào đó?

“Chít chít...” Lão Bạch vừa nghe nàng bắt mình đi tìm tiểu phá hài, bất mãn nhe răng trợn mắt với nàng kêu nửa ngày.

“Đừng làm rộn, ngươi tìm được hắn sau đó dẫn hắn tới gặp ta, nếu như hắn gặp phải nguy hiểm ngươi cũng đừng cậy mạnh, trở lại nói cho ta biết là được.” Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lão Bạch, bọn họ lấy ba viên Khải Linh Đan làm giá cả thỏa thuận.

“Thở hổn hển... Thở hổn hển... Ta cũng muốn ăn... Đói.” Mới vừa thu phục Lão Bạch khó dây dưa, trong đầu Dạ Thất Thất lại truyền tới một giọng nói ồm ồm khác, Dạ Thất Thất nâng trán nhìn trời, có loại cảm giác dở khóc dở cười.

Đây là nàng trở thành chuyên gia nuôi dưỡng thú sao?

Nàng là Dạ Thất Thất ngang ngược, không phải là bà vú, được chứ?

Có lời nói phân hai đầu, mỗi cái là một cành.

Lần khảo hạch tân sinh này, thế nhưng xuất hiện một người ngũ hành thuộc tính linh căn xưa nay chưa từng có, hơn nữa còn là chuyện một phần phế phẩm linh căn, trong nháy mắt truyền toàn bộ khắp Xích Hỏa học viện.

Trở thành truyện cười giữa học viên, thời điểm mọi người nói giỡn, thỉnh thoảng sẽ toát ra một câu: “Ngươi nghĩ rằng ta là cái phế vật ngũ hành thuộc tính linh căn kia?”

Ngoài Tàng thư các, một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh nhạt, tướng mạo xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, trong tay nàng còn cầm lấy bản chép tay mới từ tàng thư các, nghe được người chung quanh cũng đang thảo luận chuyện phế vật ngũ hành thuộc tính linh căn, không khỏi khẽ nhíu mày.

“Các ngươi nói phế vật ngũ hành thuộc tính linh căn là thế nào, có thể nói cặn kẽ cho ta nghe một chút không?” Thiếu nữ đi lên phía trước, trên mặt cười nhẹ nói với hai người nam tử.

“Đương... Đương nhiên có thể, chúng ta cũng là nghe nói, phế vật ngũ hành thuộc tính linh căn kia tên gọi là Dạ Thất Thất...” Một nam tử trong đó hình như nhận ra thân phận của cô gái trước mắt, ánh mắt sáng lên, tâm tình hơi kích động đều nói một lần chuyện mình biết.

Sau đó nam tử còn nói gì đó, thiếu nữ một chữ cũng không có nghe lọt, trong đầu nàng chỉ còn lại cái tên đó...

Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất...

Dĩ nhiên là ngươi, Dạ Thất Thất!

Ngũ hành thuộc tính linh căn xưa nay chưa từng có, lại hết lần này tới lần khác là cái phế vật! Ha ha ha... Dạ Thất Thất ơi Dạ Thất Thất, ngươi cũng có hôm nay sao!

Ta lại muốn nhìn một chút sau khi đi vào Xích Hỏa học viện còn có ai sẽ che chở cho ngươi? Ngươi còn có thể dựa vào ai?

Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ vui mừng, khóe môi giương cao một nụ cười nhìn có chút hả hê đắc ý.

“Cám ơn ngươi, ta gọi là Dạ Vi, về sau có việc có thể tới Hỏa hệ năm thứ hai tìm ta.” Thiếu nữ này cũng chính là Dạ Vi cười cười với nam tử kia, dáng tươi cười ôn nhu kia làm cho hai người nam tử hôn mê đầu óc choáng váng, ngay cả người đi lúc nào cũng không biết.

Dạ Vi từ tàng thư các rời đi, lập tức trở về phân viện Hỏa hệ chỗ nàng ở, thân là một trong ba mỹ nữ đứng đầu phân viện Hỏa hệ, có rất nhiều người ủng hộ nàng ta.

“Vi Vi, hôm nay gặp chuyện tốt gì? Vui vẻ như vậy.” Một thiếu niên đẹp trai theo đuổi Dạ Vi thời gian rất lâu đi tới, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười như ánh mặt trời, ánh mắt nhìn về phía Dạ Vi tràn đầy ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.