Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 200: Chương 200: Ngăn cản (2).




“Tùy ngươi.” Một lúc lâu sau, Dạ Thất Thất bỏ lại hai chữ này, xoay người rời đi cũng giống như chạy trốn.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng mà chạy của nàng, khóe môi Viêm Minh khẽ mang theo nét nhu hòa.

Cũng giống như trước kia, đối với tình cảm lại chậm lụt như thế, nếu như không làm rõ, chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không cảm giác được tâm tư của hắn, chỉ biết coi hắn giống như là cừu địch mà tranh phong đối lập.

Nghĩ đến hành động vài ngày trước, trong mắt Viêm Minh thoáng lóe qua sự bất đắc dĩ!

“Ngươi chính là Dạ Thất Thất?” Trên đường Dạ Thất Thất đang tìm kiếm Đường Nhu, đột nhiên trước mặt nhiều thêm một bóng người ngăn cản đường đi của nàng, giọng nói hơi khàn khàn vang lên ở bên tai nàng.

“Hỏi thăm tên người khác, trước tiên nên báo tên của mình, đây là lễ phép cơ bản.” Cảm nhận được đối phương bất thiện, giọng Dạ Thất Thất khi nói chuyện cũng thêm vài phần lãnh ý, khóe môi khẽ nhếch, mang theo trào phúng nhàn nhạt.

Người đến giận dữ, đôi mắt ôm hận trừng mắt nàng, nổi giận nói: “Quả thật là nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh, thực không phải hạng người lương thiện, thật giống với yêu thú biến hóa mà thành, tính tình tàn bạo không phải tính người...”

Ngắn ngủi vài câu lời nói, Dạ Thất Thất lại bị hắn nói thành yêu thú biến hóa, ngay cả người cũng không được tính!

Dạ Thất Thất cũng bị cái người không biết từ nơi nào xuất hiện này làm cho có chút tức giận.

Nhìn hắn chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt ngạo khí, bộ dáng vênh váo tự đắc, người như vậy hình như Dạ Thất Thất đã nghe qua ở nơi nào đó, chỉ là giống như đã quên mất.

“Ngươi là ai? Ta với ngươi rất quen thuộc sao? Phiền toái ngươi nhường đường một tý, tục ngữ nói đúng, chó ngoan không cản đường.” Người ta cũng nói nàng thành yêu thú biến hóa, nếu như Dạ Thất Thất còn giống như quả hồng mềm mặc cho nhân đắn đo, sợ là chính nàng cũng muốn xem thường chính mình.

“Ngươi dám mắng ta là chó?” Người nọ giận dữ, ngón tay chỉ vào Dạ Thất Thất cũng phát run: “Quả nhiên là tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, lòng dạ độc ác, lòng dạ rắn rết, cuồng vọng vô tri, đến cùng là ai cho ngươi vào Xích Hỏa học viện? Quả thực là sỉ nhục học viện chúng ta!”

Dạ Thất Thất đánh giá người mắt trước mắt này, hơi nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng có thể tiến Xích Hỏa học viện, vì sao ta không được? Lại nói, Xích Hỏa học viện xưa nay không phải là chỉ tuyển nhận học viên có phẩm đức giỏi nhiều mặt, trẻ tuổi có thiên phú sao? Khi nào thì tiêu chuẩn chiêu sinh xuống thấp đến như thế? Ngay cả loại người như ngươi... Ừ, người tâm lý không kiện toàn cũng được tuyển chọn tiến vào? Xác thực là sỉ nhục Xích Hỏa học viện!”

Ngay lập tức Dạ Thất Thất học theo lời hắn mới vừa nói ra phản kích lại, làm cho người nọ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Thương tổn con ta, còn dám cuồng vọng lớn lối với ta như thế, nhân phẩm của nữ tử này kém như thế, nhất định là yêu thú biến hóa mà thành!” Cha của Lý Hạo là Lý Thiết vung tay lên, kết luận: “Người đâu, bắt yêu thú này lại, đừng để cho nàng ta gieo họa học viện, thương tổn tới người vô tội.”

Yêu thú?

Xung quanh giống như là nổ tung nồi, trong nháy mắt sôi trào.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đứng ở vị trí cách Dạ Thất Thất rất xa, ánh mắt giận dữ đề phòng nhìn nàng, yêu thú, vật tàn bạo như thế, lại ẩn núp ở bên cạnh bọn họ?

Yêu thú, ở Ngũ Hành đại lục là cái thanh danh hỗn loạn, như chuột chạy qua đường người người kêu đánh, nhưng lại là vật e sợ tránh không kịp. Yêu thú tàn bạo thị huyết, hung tàn không tính người, lại có thực lực mạnh mẽ, thường xuyên khởi xướng chiến tranh quy mô lớn đối với nhân loại. Mỗi lần giao chiến, đều sẽ tử thương vô số.

Ba trăm năm trước, sau một trận chiến ác liệt có một không hai, một người thiên tài tuyệt thế xuất hiện từ Viêm Hỏa Thành, đồng thời, Thú Vương yêu thú bộ tộc, đã hóa thành hình người sau đó cũng biến mất, đồng thời biến mất, còn có yêu thú bộ tộc!

Ba trăm năm qua, ngoại trừ số ít có thể gọi là yêu thú ngẫu nhiên gặp được trong rừng rậm ở mỗi đại lục, yêu thú đã bị mờ nhạt trong ký ức mọi người.

Hôm nay, lại nghe được một từ yêu thú, hơn nữa, yêu thú trong truyền thuyết có thể biến hóa lại hiện ra trước mắt bọn họ bây giờ! Điều này làm cho người ta làm sao không khiếp sợ?

“Yêu thú?” Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Lý Thiết: “Ngươi nói ta là yêu thú? Chứng cớ đâu?”

“Bổn viện nói, chính là chứng cớ!” Tay áo Lý Thiết vung lên, ngửa mặt nói ra.

“Nói không chứng cứ, ai không biết nói? Vậy ta còn hoài nghi ngươi là gián điệp những học viện khác, có phải ngươi nên bó tay chịu trói hay không, chứng minh trong sạch đi?” Nếu không phải giờ phút này không có tâm tình đó, Dạ Thất Thất thật muốn thật cười nhạo hắn một phen, nói dối cũng không cần bản thảo, yêu thú? Buồn cười, toàn thân cao thấp của nàng có điểm nào giống yêu thú? Ngu ngốc.

Dạ Thất Thất lại không biết, trong lúc vô tình một câu nói như thế của nàng lại gần sát tới chân tướng, nhưng cũng khơi dậy quyết tâm của Lý Thiết phải giết chết nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.