“Ha ha ha... Gừng càng già càng cay, ta xem ngươi làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của ta?” Thủy Vô Nhai tùy ý cười to, người ngoài không biết vì sao vừa rồi Dạ Thất Thất đột nhiên dừng lại động tác, hắn lại vô cùng hiểu rõ, đây đều là công lao thuộc về thiếu nữ áo đỏ có gương mặt giống nhau như đúc với Thủy Đình.
Thủy Vô Nhai cũng không nghĩ tới, sao thiếu nữ áo đỏ kia lại có bản lãnh như thế, thật giống như có thể biết trước tương lai vậy, từ trước đó đã giúp hắn đào xong một cái hố chờ 'Thủy Đình' tự mình nhảy xuống.
Nếu không, lấy thực lực của Thủy Đình hôm nay, bản thân hắn muốn bắt lấy nó, nhất định không phải là chuyện dễ.
“Đáng chết!” Dạ Thất Thất thấp giọng chửi một câu, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kiên quyết.
Đã như vậy, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác - -
Lúc này Dạ Thất Thất âm thầm vận chuyển linh lực thúc giục Nghịch Thiên thần đỉnh, trước mắt, cũng chỉ có Nghịch Thiên Đỉnh mới có thể cứu vãn được hoàn cảnh khó khăn của nàng.
Cho dù nàng rất không nguyện ý làm như thế, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không thể không mạo hiểm thử một lần.
Bởi vì, Dạ Thất Thất có cảm giác, có lẽ, mục đích thực sự của Hàn Thu chính là Nghịch Thiên Đỉnh!
...
Nghịch Thiên thần đỉnh không hổ là thần khí, cho dù là Dạ Thất Thất sau khi được Nghịch Thiên thần đỉnh nhận chủ, cũng không thể chống đỡ được bị Nghịch Thiên Đỉnh đòi lấy linh lực kinh người.
Thời gian ngắn ngủi chỉ vài cái hô hấp, linh lực toàn thân của Dạ Thất Thất bị Nghịch Thiên Đỉnh hút đi một nửa, cộng thêm nàng còn phải vận chuyển linh lực chống đỡ lồng bảo hộ, ngăn cản Thủy Vô Nhai vạn tiễn xuyên tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, linh lực của Dạ Thất Thất đã liên tiếp bị hút đến ranh giới khô kiệt, thậm chí nàng cảm giác cả người mình đều sắp bị hút cạn đến khô người.
Đáng chết!
Trong nội tâm Dạ Thất Thất thầm mắng, nhưng lại chẳng có ích gì, giờ phút này tình huống của nàng là tiến thối lưỡng nan.
Tiếp tục kiên trì, đã không còn linh lực để cho Nghịch Thiên Đỉnh hấp thu, tiếp tục cái đà này, chỉ sợ thực sự sẽ bị hút khô huyết khí, trở thành một cái xác khô.
Cho dù giờ phút này nàng quyết định thu tay lại, cũng chẳng có ích gì. Dạ Thất Thất bị hút khô linh lực thì có khác gì với người bình thường đâu? Nếu như rơi vào trong tay Thủy Vô Nhai, không chừng thật sự bị trở thành cái gọi là tế phẩm, bị đưa lên tế đàn, sống không bằng chết.
Đến cùng nên làm như thế nào đây?
Trong mắt Dạ Thất Thất thoáng hiện lên vẻ rối rắm, một sự ân hận nhàn nhạt. Nếu không phải nàng quá kiêu ngạo, quá tự phụ, làm sao lại rơi xuống hoàn cảnh như vậy?
Dạ Thất Thất sắp bị hút khô một dòng linh lực cuối cùng thì trong đầu xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt, hốc mắt đã ươn ướt.
Hoàng, thực xin lỗi! Ta không thể thực hiện lời hứa hẹn cùng chàng nắm tay tới bạc đầu...
...
“Chủ nhân, chủ nhân, mau dừng tay, tiếp tục như vậy ngươi sẽ bị miệng của cái đỉnh rách nát này hút khô mất, mau dừng tay...”
Ngay tại lúc Dạ Thất Thất vứt bỏ hy vọng, chuẩn bị được ăn cả ngã về không, dùng máu của mình triệt để đánh thức Nghịch Thiên thần đỉnh tỉnh lại, để cho Thủy gia chôn cùng với nàng, thì trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng hổn hển của Nguyên Bảo.
“Nguyên Bảo?”
Dạ Thất Thất cho là mình phát sinh nghe nhầm, đã thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, bóng dáng tròn vo màu hồng phấn của Nguyên Bảo xuất hiện ở trên lôi đài.
Thật sự là Nguyên Bảo, đôi mắt Dạ Thất Thất tỏa sáng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo.
“Hồng hộc hồng hộc... Rống rống - -” dám tổn thương chủ nhân của ta, Bổn thần thú đốt chết ngươi!
Nguyên Bảo rống giận hai tiếng, tiếp theo một quả cầu lửa màu đỏ thắm bắn xuyên qua tới Thủy Vô Nhai, đứng mũi chịu sào bị ngọn lửa có khả năng thôn tính vạn vật của Nguyên Bảo thiêu hủy chính là đầu tóc đang trói buộc Dạ Thất Thất của Thủy Vô Nhai.
“Nguyên Bảo, phun lửa về phía ta!” Tóc đang bủa vây mình bị Nguyên Bảo phun ra ngọn lửa thiêu hủy, Dạ Thất Thất vẫn như cũ không thể khôi phục động tác, tay chân đã bị trói buộc, nàng chớp mắt một cái, lúc này hô về phía Nguyên Bảo.
“Rống rống...”
Nguyên Bảo không chút do dự phun ra hai quả cầu lửa về phía Dạ Thất Thất, khi quả cầu lửa va chạm vào bên ngoài phía trước thân thể của Dạ Thất Thất, tốc độ từ từ chậm lại, thật giống như có sinh mạng bay một vòng chung quanh ở chỗ tay chân của Dạ Thất Thất, rồi sau đó giống như một cái bọt biển, tiêu tán ở trong không trung, ngay cả một tia lửa cũng chưa từng để lại.