Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 140: Chương 140: Phế vật háo sắc (1)




Ngoài bí cảnh, lúc này mười mấy đạo sư Học viện Xích Hỏa đang tụ tập, trên người bọn họ đều đeo huy chương biểu tượng thân phận, theo thứ tự là màu tím, màu đỏ, màu lam, xanh lá cây, màu cam, năm màu sắc, trong đó màu cam thấp nhất, màu tím cao nhất.

“Tần lão, không nghĩ tới lần này đúng là gặp lại được người quen cũ Tần lão, nhiều năm không thấy, ngài càng có tinh thần.” Người nam tử mặc cẩm bào màu lam, trên đầu mang kim mào màu vàng, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm đi đến bên cạnh lão giả áo bào xanh đeo huân chương màu đỏ tâm tình kích động nói.

“Nhiều năm không thấy, tu vi thành chủ cũng càng thêm cao thâm, chúc mừng thành chủ đột phá lần nữa!” Tần lão mặc trường bào màu xanh cười nói, thân là đạo sư Học viện Xích Hỏa, cần thiết phải quan hệ tốt với thành chủ Hắc Viêm thành, huống chi bọn họ vốn đã có nhiều năm quan hệ với nhau.

Bị Tần lão nhìn một cái đã khám phá ra tu vi, thân là Hắc Viêm thành thành chủ Tôn Doãn cũng không giận, trên mặt nhiều thêm vài phần vui vẻ, trong thanh âm mang theo vài phần cung kính nói: “Nhờ có Tần lão chỉ điểm, năm đó nếu không phải Tần lão cứu giúp, thế gian sớm đã không có Tôn Doãn này, làm sao đạt đến thành tựu hiện tại? Tần lão là người có ân với Tôn thị ta, gia mẫu từng nhiều lần đề cập thỉnh Tần lão qua phủ chơi một lần, nếu như gia mẫu biết được Tần lão đi tới Hắc Viêm thành, nhất định cao hứng không thôi.”

Nghe vậy, mọi người một bộ vẻ hiểu rõ.

Khó trách đường đường Hắc Viêm thành thành chủ thái độ lại cung kính với Tần lão như thế, nguyên lai là ân nhân cứu mạng.

“Hảo, đợi sau khi làm tốt chuyện này, ta liền đi quý phủ quấy rầy một phen.” Tần lão cũng không từ chối, hắn cũng muốn đi gặp bạn cũ.

Khi bọn họ đang nói chuyện, một trận bạch quang chợt lóe qua, vốn là trên quảng trường trống rỗng, trong nháy mắt xuất hiện hơn ngàn người tuổi trẻ cả trai lẫn gái.

Những người này, có tinh thần vô cùng phấn chấn mặt mũi tràn đầy đắc ý, có hai tròng mắt không ánh sáng mặt tràn đầy vẻ thất vọng, cũng có người bản thân bị trọng thương, cho dù là tốt nhất cũng có vài phần chật vật, so với lúc tiến vào bí cảnh thần thái tung bay thì bộ dáng bây giờ khác nhau rất lớn.

“Hiện tại, tất cả mọi người dựa theo số thứ tự đội ngũ tiến lên giao linh dược, chúng ta sẽ dựa theo số lượng cùng phẩm cấp linh dược để bài danh, số người ba trăm, còn lại - - toàn bộ đào thải!” Một đạo sư thanh âm vang dội tiến lên lớn tiếng nói.

Lời của đạo sư rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người, trong nháy mắt dẫn tới một trận không khí khẩn trương.

Hơn ba ngàn người, chỉ chọn ba trăm người, tỉ lệ đào thải một phần mười!

Người lúc trước còn tự tin cũng bắt đầu lo lắng, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, tâm tình căng thẳng, rất sợ người khác xuất ra số lượng linh dược so với linh dược của mình nhiều hơn, phẩm cấp cao hơn.

“Đội ngũ số một, ba gốc cây linh dược, hai gốc cây linh dược hạ phẩm, một gốc cây linh dược trung phẩm.”

“Đội ngũ số hai, bốn gốc cây linh dược, ba gốc cây linh dược hạ phẩm, một gốc cây linh dược trung phẩm.”

“Đội ngũ số bảy...”

...

Theo tổng số lượng nghiệm thu linh dược đạo sư không ngừng báo ra linh dược phẩm cấp, đạo sư chịu trách nhiệm đăng ký ngay lập tức ghi kĩ lại thông tin, để sau đó xếp hạng đọi ngũ.

Một góc quảng trường, bởi vì thứ tự đội ngũ đám người Dạ Thất Thất ở tận phía sau, bọn họ cũng không vội, đều ngồi nghỉ ngơi ở vị trí góc quảng trường.

“Thất Thất, ngươi xem kìa, hắn không phải là Vương gì gì đó sao? Người thuộc đội ngũ của hắn không phải là đều bị giết chết sao, hắn còn bị thương thành như vậy, như thế nào cũng giao ra linh dược tham gia khảo hạch? Ta còn tưởng rằng hắn chết bên trong bí cảnh rồi chứ!” Tiểu Ái bĩu môi, chỉ Vương Tu Vân người thân hình cao lớn tương đối bắt mắt bên trung đám người nói.

Còn thiệt thời bọn họ cứu mạng hắn, hắn thế nhưng thừa dịp bọn họ đang rối loạn liền bỏ chạy, thật là bạch nhãn lang không có lương tâm.

Còn có Nam Nam gì đó, cũng không phải là đồ tốt, mỗi một người đều là bạch nhãn lang, nàng phỉ nhổ bọn họ, còn gì là đại nam nhân! Ta phi! Tiểu Ái hạ quyết tâm phỉ nhổ khinh bỉ bọn họ.

Dạ Thất Thất theo phương hướng tiểu Ái chỉ liếc mắt nhìn, không sao cả nhún vai, nói, “Không sao, dù sao cũng không quen.”

Đoán cũng đoán được, nhất định là có người giúp hắn, nếu không vết thương trên người họ Vương kia làm sao có thể nhanh khỏi như vậy?

Không biết Hỏa Kỳ Vân hàng kia có tới không? Có lẽ, nàng có thể tìm một cơ hội cùng họ Vương hỏi thăm tình huống Hỏa Kỳ Vân một chút, bây giờ Hỏa Kỳ Vân còn không có xuất hiện, nàng phỏng đoán hẳn là chuyện hắn bị thương bị gia tộc biết được, bắt hắn tĩnh dưỡng, nếu không lấy tính cách Hỏa Kỳ Vân chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ cho nàng leo cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.