Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 367: Chương 367: Rời đi.




“Ngươi... Ngươi, mẹ kiếp ...”

Thiên Toàn nghiến răng nghiến lợi toát ra một câu lời thô tục như vậy, tức đến đỏ mặt tía tai, những thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi theo hắn và Tuyết Vô Cấu đi theo hắn nhiều năm chưa từng gặp qua bộ dáng này của Thiên Toàn, nguyên một đám mở to hai mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

“Đứng lại cho lão tử, hang ổ của tiểu tử ngươi bị người ta bứng, sư phụ để cho ta nói cho ngươi biết, kỳ Giáng Chí thành thục, có đi hay không thì tùy ngươi.” Thiên Toàn thề, lần sau cũng không chạm mặt với người này nữa, hắn ta quá cmn bắt nạt người.

Nghe vậy, Viêm Minh ngừng chân, dừng bước.

Dạ Thất Thất cũng đã hiểu, trong lời nói của Thiên Toàn có hai trọng điểm.

Một là có người khiêu khích Minh, thậm chí tìm tới cửa làm càn, hơn nữa thuộc hạ của Minh hiển nhiên đều không làm gì được người tìm tới cửa, nếu không Thiên Toàn cũng sẽ không nói ra lời nói này; thứ hai chính là lời nói của người gọi là sư phụ trong miệng Thiên Toàn chuyển cáo, kỳ Giáng Chí thành thục, đến tột cùng là vật gì đây?

Kỳ thành thục... chẳng lẽ là các loại dược liệu linh quả và thiên địa kỳ trân?

Nếu đúng như mình suy đoán, như vậy, Dạ Thất Thất thật sự vẫn không thể giữ Minh lại.

Từ trong lời nói của Thiên Toàn thì nên biết, Minh cực kỳ coi trọng đối với vật sắp thành thục, vật bảo bối có thể làm cho hắn coi trọng như vậy, nhất định là vật phi phàm. Làm sao nàng có thể bởi vì riêng tư bản thân mình làm cho hắn uổng phí tâm huyết thời gian dài như vậy đây?

“Minh, nếu như chàng có chuyện quan trọng thì nên rời đi trước, không cần lo lắng cho ta, chuyện bên này ta có thể tự mình xử lý.” Dạ Thất Thất vô cùng rõ ràng, chân chính nguy cấp là ở Xích Hỏa học viện bên kia, trước mắt Cự Tượng Thành đối với nàng mà nói, là an toàn.

Huống chi cho dù Minh rời đi, bên người nàng cũng còn có Tam sư huynh thực lực sâu không lường được, muốn đột phá đạo phòng tuyến Tam sư huynh làm nàng bị thương, tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Dạ Thất Thất cũng không cho rằng, thực lực của mình rất yếu, mấy phen trắc trở, thực lực hiện nay của nàng đã khôi phục bảy tám tầng, năm trăm năm tu hành không phải là giả; cộng thêm những thứ tầng tầng lớp lớp lá bài tẩy trên người nàng, muốn đả thương nàng, còn phải hỏi trước một chút chính nàng có nguyện ý hay không? 

“Ta không yên tâm để một mình nàng ở lại.” Viêm Minh nói thẳng ra bản thân lo lắng.

Nhìn Thất Thất tràn đầy tự tin trước mắt, trong lòng Viêm Minh lo lắng ít đi hai phần, đáy lòng bực bội cũng như một luồng gió xuân thổi qua vậy, dễ chịu hơn rất nhiều.

“Yên tâm, ta lợi hại, bản lãnh của ta chàng còn không rõ ràng lắm sao?” Dạ Thất Thất hoạt bát mở trừng hai mắt, nâng tay trái lên, để cho Viêm Minh thấy rõ ràng cái đồ án hoa văn kỳ quái trên cổ tay mình.

Đây là nàng đang nói cho hắn biết, nàng có thần khí hộ thể, không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy!

Đồ án trên cổ tay tay trái của Dạ Thất Thất chính là dấu hiệu Nghịch Thiên thần đỉnh nhận chủ, những lời khác Dạ Thất Thất không tiện nhiều lời, nàng tin tưởng Minh hiểu ý của nàng.

Quả nhiên, sau khi Viêm Minh trông thấy đồ án trên cổ tay nàng, đáy mắt thoáng hiện ánh sáng khác biệt, trầm mặc một lát.

“Thất Thất, ta phải rời đi một chuyến, thứ đồ vật kia đối với ta mà nói vô cùng quan trọng, ta chờ đợi vật này cực kỳ lâu...” Thời điểm nói ra cực kỳ lâu, trong ánh mắt Viêm Minh đột nhiên nhiều thêm một nỗi bi ai khó hiểu, làm cho Dạ Thất Thất không hiểu sao lại cảm thấy lòng chua xót, đau lòng...

“Ừm, ta chờ chàng mang theo thứ rất quan trọng đó trở lại.” Dạ Thất Thất mỉm cười với hắn, dáng tươi cười ấm áp như gió xuân phất vào mặt.

Nàng không có hỏi món đồ gọi là rất quan trọng đó là cái gì, bởi vì Dạ Thất Thất cảm thấy không có cần thiết.

Giữa hai người, nếu ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có, còn có tương lai đáng nói gì?

“Được.” Viêm Minh nặng nề gật đầu, tín nhiệm của nàng như một muỗng mật, ngọt vào trong tâm khảm của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.