Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 24: Chương 24: SƯ PHỤ VẠN ÁC




Edit: Tương Ly

Đừng nói là người khác, ngay cả Dạ Thất Thất cũng thất thần, lão cha trên danh nghĩa này của nàng tựa hồ rất thú vị, giả ngu thật lợi hại, nàng đem tộc lão đánh thành trọng thương, đả thương tộc nhân, còn đem vài nam nhân thân phận tương đối cao mắng một trận, vào trong miệng hắn, liền thành tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn diện bích cấm túc ba tháng, trừng phạt nà---- - chậc chậc... Khó trách hắn vội vàng muốn chạy trốn.

“Nham ca, ngươi nói Thất Thất có phải hay không rất kỳ quái nha, tính tình nàng tựa hồ...” Hai đầu lông mày Bạch thị mang theo vài phần lo lắng, nữ nhi của mình đi ra ngoài một chuyến, trở lại thì tính cách đại biến, cho dù ai cũng sẽ nhận ra.

Dạ Quân Nham cau mày, gật nhẹ, “Thất Thất xác thực bất đồng, bất quá chuyện này cũng chưa hẳn là không tốt, ta sẽ phái người tra rõ rang chuyện Thất Thất, tuyệt sẽ không ủy khuất nữ nhi của chúng ta, cũng sẽ không bỏ qua bất luận người nào có ý muốn cướp đồ.”

Lúc nhắc tới kia kiện đồ vật kia, đáy mắt Dạ Quân Nham lóe qua tia sang lăng lệ, nữ nhi, thê tử của hắn cùng kiện đồ vật kia ai cũng đừng nghĩ động, nếu không --- --- hắn sẽ không để ý mà đại khai sát giới, ánh mắt chợt lóe, đáy mắt sát khí chớp động.

Lại nói Dạ Thất Thất bị mang tới rừng rậm phía sau núi trong phủ thành chủ, bên trong có sơn động tên 'Tư Quá động' nàng ung dung đi vào, liếc mắt qua loa vài lần, hoàn cảnh thanh tịnh, nàng thật hài lòng, nàng ngược lại rất kì quái tiểu tử Hỏa Kỳ Vân kia không có ầm ĩ cùng nàng đi, đàng hoàng đáp ứng ở phủ thành chủ đợi nàng, thật sự là kỳ tích!

“Ta dựa vào, lão phong tử chết tiệt, lão nương hận ngươi chết đi được, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn có một ngày, lão nương lấy hết lông trên người ngươi, quấn ngươi thành cái bánh giò, kẻ điên đáng chết, kẻ điên thối. A---- ----- hận ngươi chết đi được!” Trên tay Dạ Thất Thất là đan dược mà nàng kết hợp các phương diện thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng các điều kiện thích hợp khác luyện ra được thế nhưng lại bị phong ấn, tâm huyết của nàng, thành quả của nàng... Nàng đau lòng a!

Con mẹ nó!

Mộc cước thật tốt đá nàng ra khỏi bí cảnh, nàng đã đủ khó chịu; sớm biết rằng như vậy, nàng tuyệt đối sẽ đem của cải phong phú trong bí cảnh cướp sạch không còn mọt mống, hiện tại thì tốt rồi, của cải không có, ngược lại ngay cả đồ của nàng cũng dùng không được, một bình cực phẩm đan dược kia chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, nàng đã đau lòng càng thêm đau lòng, ngay cả trứng cũng cảm giác đau!

Hiện tại, bên ngoài có người nói, tiểu thư phủ thành chủ bị thành chủ phạt đi Tư Quá động, không chịu nổi đả kích, trở nên điên khùng….

Nàng đem đan dược quăng vào trong không gian, xuất ra đoạn đao rất muốn đi chặt lão phong tử thành trăm khối.

Hỗn đản hỗn đản, đều là hỗn đản!

Muốn đuổi nàng đi sao không nói thẳng a! Tại sao giở thủ đoạn? Nàng cũng không phải không đi.

Trong mắt nàng bị một tầng hơi nước vây quanh, nước mắt ấm áp như trân châu nhỏ xuống, nàng vươn tay lau lau nhưng lại ngăn không được nước mắt, nước mắt theo tay nàng lưu ở trên đoạn đao...

“Tiểu Thất Thất, ngươi có xấu hổ hay không a, đã lớn như vậy rồi, còn khóc thảm thương như vậy!” Một đạo hư ảnh từ trong đoạn đao nổi lên, lão phong tử vẫn như cũ bộ dáng vô cùng bẩn thỉu điên điên khùng khùng, cười đến không tim không phổi xuất hiện ở trước mặt nàng.

Dạ Thất Thất trừng mắt liếc hắn một cái, cố làm ra vẻ lạnh lùng nói với hắn: “Ngươi tới làm cái gì?” Chính nàng cũng không phát hiện, trong mắt nàng một khắc kia chợt lóe lên sắc vui mừng.

Lão phong tử vốn định ở trêu chọc cái tiểu đồ đệ này, nhướng mày, mở miệng lời nói còn chưa phát ra thanh âm, không tình nguyện thay đổi nội dung, trong giọng nói là hiếm thấy ngưng trọng nghiêm túc.

“Không nên trách sư phụ ném ngươi lên mảnh đại lục này, mệnh của ngươi cách quá mức đặc thù, ta nhìn không thấu, phiến Ngũ Hành đại lục này có cơ duyên với ngươi, ngươi nhất định phải tìm được cơ duyên thuộc về ngươi, nếu không ngươi sẽ gặp đại kiếp nạn! Nhớ kỹ, ngươi chính là Dạ Thất Thất, sắm vai nhân vật của ngươi thật tốt; đừng hỏi ta vì sao, thời cơ chín muồi ngươi sẽ biết.” Nói xong, bóng dáng lão phong tử giống như lúc đến, từ từ phai nhạt, biến mất không còn hình bóng.

Cơ duyên? Đại kiếp nạn? Hảo hảo sắm vai nhân vật Dạ Thất Thất?

Đến cùng là có ý tứ gì, nói mơ hồ như vậy, không thể giải thích rõ ràng sao?

“Uy... Uy uy uy... Ta dựa vào, cứ như vậy mà đi ? Từ từ đã, ngươi hảo hảo chừa chút bảo bối cho ta phòng thân đi, nha, quỷ hẹp hòi, ta rủa ngươi uống quá nhiều hầu tửu rồi bị Hầu vương XXOO một vạn lần.” Dạ Thất Thất đang muốn ngẩng đầu bảo lão phong tử giải thích rõ ràng một chút, ai ngờ vừa ngẩng đầu ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy, dám vứt bỏ nàng, đáng đời bị mắng chết.

Đang ở bí cảnh uống trộm hầu tửu của Hầu vương tỉ mỉ chế riêng, kẻ điên nào đó đột nhiên sống lưng run lên, đầu hỗn loạn chuyển mấy vòng, cắm đầu ngã quỵ ở trong ao rượu...

Mỗ khỉ cười đến âm hiểm ném ra một cây mây, đem mỗ phong tử vớt lên, vô số linh thú từng bị mỗ phong tử bắt nạt cướp bóc qua toàn bộ ùn ùn kéo tới, chà đạp tàn phá mỗ phong tử thật tốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.