Ngăn La Bình tức giận lại, đáy mắt Hòa Thánh Nghiệp lóe qua hàn quang, nói: “Trận này chúng ta thua, thi đấu ba trận thắng hai, còn có hai trận, kế tiếp là Dạ tiểu thư và La Bình đơn độc thi đấu. Trong lúc học viên thi đấu, cấm sinh tử đấu, hai vị không được khiến cho chúng ta khó giải trình.”
Hòa Thánh Nghiệp vừa mới dứt lời, La Bình liền không thể chờ đợi được đứng ra, đôi mắt ôm hận nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất, cắn răng nghiến lợi nói ra: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết được nhẹ nhõm như vậy, dám giết linh thú của ta, không lóc từng miếng thịt của ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!”
“Nếu như ngươi có bản lãnh đó, túi da này đưa ngươi lại có làm sao?” Khóe môi Dạ Thất Thất khẽ nhếch, một hơi thở tà mị cuồng tứ từ trên người nàng lan tràn ra: “Nếu như ngươi thua, đừng quên đánh cuộc của chúng ta, ta hết sức mong đợi một màn học tỷ quỳ xuống nói xin lỗi kia, xem ra rất đặc sắc!”
“Ngươi không có cái cơ hội kia, đợi tí nữa ta sẽ nhường để cho ngươi hối hận vì đã đắc tội ta.” La Bình âm trầm bỏ lại những lời này, điểm nhẹ mũi chân, thân thể bay lên trời, rơi xuống trên đấu thú đài.
Nhìn trước mắt máu thịt khắp nơi, đáy mắt La Bình tràn đầy đau lòng. Đó là cấp chín linh thú, nàng hao hết tâm tư mới cầu được phụ thân đưa Bạch Hổ cho nàng, hiện tại lại biến thành một đống bùn máu, hài cốt không còn, làm sao nàng ăn nói cùng phụ thân đây?
Dạ Thất Thất, đây hết thảy đều là vì con tiện nhân Dạ Thất Thất kia, nàng ta không chết, mối hận trong lòng nàng khó dằn được!
“Trời giáng xuống, nắng hạn gặp mưa - - “
La Bình khẽ quát một tiếng, toàn bộ trên đấu thú đài bỗng nhiên hạ mưa to xuống, rửa sạch máu thịt trên đấu thú đài.
“Dạ Thất Thất, La Bình ta, lúc này đề nghị khiêu chiến với ngươi, sinh tử quyết đấu, ngươi, có dám ứng chiến?” La Bình cầm trường kiếm trong tay, đứng trên đấu thú đài, trong mắt ôm hận, lạnh giọng quát to.
Sinh tử quyết đấu!
Trong một thoáng, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, có lo lắng, có đồng tình, còn có nhìn có chút hả hê...
“La Bình ngươi là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ âm hiểm...” Đường Nhu tức giận đến mắng to, tại sao nữ nhân này có thể vô sỉ như vậy? Lấy tu vi Địa Giai Đỉnh Phong đề xuất sinh tử quyết đấu cùng Thất Thất linh căn chỉ có một phần, nàng ta không cần mặt mũi nữa sao?
“Được!” Giọng nói trong trẻo của Dạ Thất Thất áp đảo tiếng mắng tức giận của Đường Nhu, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, phun ra một chữ làm cho người ta khiếp sợ không thôi.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không có ai nghĩ tới, Dạ Thất Thất sẽ dễ dàng đáp ứng La Bình khiêu chiến như thế.
“Trời làm bậy, có thể sống; tự gây nghiệt, không thể sống! Ngươi đã muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi.” Trong lời nói điên cuồng tùy tiện còn mang theo tự tin nồng đậm, từ trong môi đỏ xinh đẹp của Dạ Thất Thất chậm rãi phun ra, từng chữ từng câu, rõ ràng truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây.
Giờ khắc này, Dạ Thất Thất thật giống như đột nhiên thay đổi một thành một người khác, thần sắc vẻ mặt hào hứng, làm cho tất cả mọi người cảm thấy xa lạ.
Có người trong lòng nghi vấn, đây... Thật sự là phế vật mọi người đều biết sao?
Dạ Thất Thất nện bước chân ưu nhã thong dong, chậm rãi đi lên đấu thú đài, từng bước từng bước bước lên bậc thang, trong cử động không thấy một chút phân nửa hoảng loạn nào, khóe môi mang theo nhè nhẹ lạnh lùng chế giễu.
“Không xong, trúng kế!” Sau khi Hòa Thánh Nghiệp nghe thấy lời nói của Dạ Thất Thất, đáy lòng chấn động, sắc mặt trắng bệch, lại muốn ngăn cản, nhưng lúc này đã trễ.
“Ầm ầm!” Bầu trời vang lên một tiếng trầm đục, lời thề đã thành.
Sinh tử quyết đấu, lấy mệnh làm khế, trời xanh có cảm giác, lời thề mà thành!
“La Bình, giao mạng của ngươi ra! Ta để cho ngươi toàn thây.” Giọng nói của Dạ Thất Thất không có chút phập phồng biến hóa nào, thanh linh dễ nghe, giống như đang thảo luận hôm nay thời tiết như thế nào vậy, lại như cũ không cách nào làm cho người ta xem nhẹ cuồng vọng và sát khí nồng đậm trong lời nói của nàng.