Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 216: Chương 216: Thù này không báo chết không ngừng (3).




Lục Phương bị Dạ Thất Thất trái một câu sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương, phải một câu phù hộ, tức giận đến dựng râu trừng mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lại không thể lập tức phát tác, thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương.

“Vì sao Lục thành chủ làm ra vẻ mặt như thế? Mẹ ta nhận được sự chiếu cố của sư bá, hôm nay ta cố ý đến đón nàng về nhà, kính xin sư bá mời mẹ ta đi ra, ta cũng đã chuẩn bị xong hậu lễ tạ ơn sư bá.” Dạ Thất Thất trái một câu sư bá, phải một câu sư bá, nói thế nếu như đổi lại trong miệng người khác nói ra cũng hoàn hảo, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, chẳng biết tại sao, cảm giác, cảm thấy lộ ra sự trào phúng.

Khóe miệng Lục Phương co giật vài cái, nhịn xuống tức giận trong lòng, nói: “Ngươi nghe ai nói nương ngươi ở chỗ này của ta? Ngươi muốn tìm nương ngươi không phải nên đi tìm cha ngươi sao? Sao lại đến Lộc Thủy Thành ta mà tìm? Thất Thất chất nữ, chẳng lẽ là ngươi nghe được lời đồn đãi vô căn cứ gì?”

“Không có ở đây sao?” Khóe miệng Dạ Thất Thất thoáng gợi lên nét cười châm biếm, nhưng đáy mắt là một mảnh lạnh như băng. Bỗng dưng, thân hình nàng chợt lóe, lưu lại một đạo tàn ảnh ở tại chỗ, trong tay đột nhiên xuất hiện Đoạn Đao tràn ngập sát khí, một đao hung hăng chém xuống Lục Phương...

“Keng!”

Trong tay Lục Phương xuất hiện một cây ngân thương, ngăn trở Đoạn Đao Dạ Thất Thất, lực công kích mạnh mẽ chấn động đến mức cổ tay Lục Phương tê dại.

Nữ tử này lệ khí quá nặng!

Trong đầu Lục Phương chợt lóe qua ý niệm như vậy, lại càng thêm kiên quyết chém giết nàng hơn.

“Hưu...” Lúc bọn họ đánh nhau, Trần Đông ở một bên cũng gia nhập chiến đấu, vốn là Dạ Thất Thất chiếm ưu thế lại bởi vì Trần Đông gia nhập, từ từ trở nên cố hết sức.

Lại bị bức lui lần nữa đồng tử trắng đen rõ ràng của Dạ Thất Thất từ từ biến thành màu đỏ, giống như y phục màu hồng trên người nàng, mang theo sự tà mị xinh đẹp.

“Phanh!” Khí thế toàn thân Dạ Thất Thất đột nhiên biến đổi, một tầng sương mù màu đỏ che kín toàn thân, trong nháy mắt lực công kích mạnh hơn không chỉ một lần. Trần Đông vô ý trúng một đao, trong nháy mắt máu trên vết thương lấy tốc độ cực nhanh trào ra, bị Đoạn Đao trong tay Dạ Thất Thất hấp thu. Ngắn ngủi thời gian chỉ một hơi thở, Trần Đông thật giống như trong nháy mắt gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt.

Sau khi hấp thu huyết khí và linh khí của Trần Đông, sát khí của Đoạn Đao càng đậm.

Vốn nó là một thanh đao có sát khí rất nặng, hút càng nhiều máu huyết con người thì uy lực càng mạnh.

Dạ Thất Thất cầm Đoạn Đao trong tay, sát khí quanh thân, hai tròng mắt đỏ bừng, một cỗ hơi thở quỷ dị nói không rõ quanh quẩn chung quanh thân thể nàng.

Giờ phút này Dạ Thất Thất, giống như sát tinh từ địa ngục trở về, toàn thân tràn ngập sát khí nồng đậm, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

“Mẹ ta, ngươi giao, hay là không giao ra?” Dạ Thất Thất và Viêm Minh chia binh làm hai đường, nàng đối phó Lục Phương, Viêm Minh chịu trách nhiệm đi tìm người. Nhưng mà Viêm Minh tìm khắp phủ thành chủ, cũng không tìm được người, điều này làm cho đáy lòng Dạ Thất Thất dâng lên một dự cảm không tốt!

Nương nàng sẽ không đã... Cái ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, tâm Dạ Thất Thất đau đớn một trận như kim châm.

“Muộn rồi, nàng đã chết rồi, ngươi muốn tìm nàng, chỉ có thể đi xuống âm tào địa phủ tìm Diêm vương mà đòi người.” Nhìn Dạ Thất Thất trước mắt đằng đằng sát khí, đáy mắt Lục Phương thoáng lóe qua sự âm ngoan, há mồm âm hiểm cười nói.

Chết? Toàn thân Dạ Thất Thất run lên: “Không thể nào! Mệnh bài của mẹ ta còn chưa có vỡ, nàng còn sống, ngươi đừng hòng gạt ta!”

“Ha ha ha... Ta vì sao phải lừa ngươi? Nàng chết rồi, ta tận mắt nhìn nàng chết, nhưng mà linh hồn của nàng bị một đoàn kim quang bao bọc, biến mất. Mệnh bài không có vỡ, bởi vì linh hồn vẫn còn đang tồn tại, nhưng mà nàng cũng sống không được bao lâu, không tin ngươi liền xem mệnh bài của nàng, có phải ánh sáng càng ngày càng mờ nhạt hay không?” Lục Phương cười to nói.

Dạ Thất Thất phân thần tiến vào không gian tra xét mệnh bài, phát hiện mệnh bài mẫu thân đúng như Lục Phương nói, đột nhiên trở nên ảm đạm không hề bóng loáng, giống như tảng đá ven đường vậy. Trong lòng nàng sốt ruột, chẳng lẽ thật sự mẫu thân phát sinh vấn đề sao? Nàng thật sự đã tới chậm sao?

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Dạ Thất Thất, trên mặt Lục Phương thoáng hiện lên nụ cười âm hiểm, ngân thương trong tay bay lên, thân hình nhanh như tia chớp công kích về Dạ Thất Thất...

Chương 220: Thù này không báo chết không ngừng (4).

Editor: ChieuNinh

“Phốc - -” Bụng Dạ Thất Thất bụng trúng thương, ngực bị Lục Phương hung hăng đánh một chưởng, hộc máu tại chỗ.

“Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, mẹ ta, đến cùng là ở nơi nào?” Khóe môi Dạ Thất Thất nhếch lên vết máu đỏ tươi, hai tròng mắt đỏ bừng, cầm Đoạn Đao trong tay, từng bước từng bước tiến tới gần, trong người tản mát ra một hơi thở cường thế bá đạo.

“Chết, nàng chết rồi, thi thể bị ta cho huyền thú ăn, hài cốt không còn - -” nhìn đôi mắt Dạ Thất Thất tương tự như Bạch Thiển Hạ, đột nhiên Lục Phương hô lớn: “Nếu đã nàng chết, ngươi cũng đi xuống bồi theo nàng đi!” Nói xong, trường thương trong tay Lục Phương bay thẳng đến cổ họng Dạ Thất Thất.

Bỗng dưng, một bàn tay trắng thuần mềm mại đột nhiên xuất hiện, một phen nắm đầu ngân thương Lục Phương, khóe môi gợi lên cười lạnh trào phúng, đột nhiên bàn tay trắng nõn dùng sức, trường thương của Lục Phương có tiếng tăm là thần binh liền bị hủy trong tay Dạ Thất Thất.

“Nhục mẹ ta, lưu ngươi có ích lợi gì?” Dạ Thất Thất giống như tử thần, một đôi tròng mắt màu đỏ, nhìn không ra chút tình cảm nào nhân loại nên có, có, chỉ là khát vọng tràn đầy giết chóc cùng thị huyết.

Dạ Thất Thất, mượn vô tận sát khí trong Đoạn Đao một lần nữa!

Đoạn Đao vốn là hung đao, nếu như sử dụng lâu dài, hậu quả chỉ có hai loại, hoặc là Dạ Thất Thất triệt để nắm giữ Đoạn Đao, trở thành chủ của Đoạn Đao, như thế là được tùy ý sử dụng sát khí trong Đoạn Đao; thứ hai, chính là Dạ Thất Thất bị Đoạn Đao thôn tính, trở thành đao nô, từ từ mất đi bản thân mình, trở thành con rối Đoạn Đao.

Dạ Thất Thất còn không biết lợi hại trong đó, Lão Bạch ở trong không gian gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, muốn ngăn cản nàng lại không cách nào rời khỏi không gian, tức giận đến nỗi nó ở trong không gian bắt được Nguyên Bảo mà cuồng ngược.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy 'Két đạt' một tiếng, tay trái của Lục Phương, khớp xương bị Dạ Thất Thất trực tiếp tháo bỏ, đau đến trên trán Lục Phương toát ra mồ hôi lạnh.

Nhìn khí thế Dạ Thất Thất trong nháy mắt phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong lòng Lục Phương bắt đầu sợ hãi.

Cho đến khi tay phải trực tiếp bị nàng cường bạo bẻ gãy, máu tươi đầm đìa, từ chỗ cổ tay đứt đoạn cực kỳ triệt để, bàn tay bị ném trên mặt đất, trong lúc đó vẫn còn cử động khẽ...

“Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây, ta nói, ta đều nói hết thảy cho ngươi biết...” Lục Phương sợ, thật sự sợ!

Giờ phút này hắn mới thấy được sự tàn nhẫn của thiếu nữ áo đỏ, muốn thẳng thắn cầu xin nàng tha cho mình một mạng, nhưng mà đã quá chậm...

“Không cần, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi không biết quý trọng, thì đừng trách ta tàn nhẫn vô tình!” Dạ Thất Thất khẽ quát một tiếng, khí thế trong người trong một thoáng như thủy triều ùn ùn kéo tới áp chế. Lục Phương đáng thương lúc này sắp bước vào hàng cao thủ Thiên Giai đỉnh phong, bởi vì khinh địch bị Dạ Thất Thất bức đến nông nỗi như thế này, liền ngay cả tự bạo cũng biến thành một loại hy vọng xa vời.

“Nuốt hồn cắn phách, U Minh động, mở!”

U Minh động, là thủ đoạn Dạ Thất Thất học được từ chỗ Lão Bạch, chuyên dùng để bức cung và đọc tư tưởng người khác. Hơn nữa tác dụng tốt nhất của bí pháp này chính là, chỉ cần người thi pháp có tu vi cao hơn người bị thi pháp, căn bản người bị thi pháp sẽ không hề phát giác.

Tay ngọc thon thon ấn đến trên đầu Lục Phương, từng ký hiệu quỷ dị màu đen xuất hiện từ trong tay nàng, hòa nhập vào trong đầu Lục Phương.

- - chúa thượng, hư ảnh áo bào đen mặt nạ, giết Dạ Quân Nham, diệt cả nhà Dạ thị gia tộc...

Cùng hư ảnh áo bào đen mặt nạ gặp mặt, bức bách Dạ Quân Thạch, vây công Bạch Thiển Hạ... Một màn lại màn, toàn bộ quá trình nhìn rõ ràng.

Dạ Thất Thất mở mắt ra, khóe môi nổi lên ý châm biếm lạnh như băng.

Thù giết mẹ, không đội trời chung!

Thù này không báo chết không ngừng - -

Hư ảnh màu đen kia, đến cùng là thân phận gì? Lại căm hận đối với gia tộc của mình như thế?

Diệu Thủy đại lục, Thụy An thành... Nương, người nhất định phải thật tốt, chờ nữ nhi tới đón người về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.