Đàn tế ngay trước mặt đám người Dạ Thất Thất, “ầm” một tiếng, sụp đổ!
Tức khắc, tất cả mọi người sững sờ.
Này... Dạ Thất Thất sờ sờ mũi, bày tỏ bất đắc dĩ.
Nàng thật sự không phải cố ý được không? Nàng cũng không biết, Nguyên Bảo sẽ trực tiếp ăn hết cái hộp kia, càng không biết, sau khi cái hộp kia biến mất, đàn tế lại sẽ trực tiếp sụp đổ được chứ!
Công trình bã đậu, thật tình không thể trách nàng.
“Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Đại trưởng lão bị thiên la địa võng vây quanh tận mắt nhìn thấy được đàn tế truyền thừa mấy trăm năm của Thủy gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhất thời nổi giận, phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, phẫn nộ quát lên với các nàng.
Dạ Thất Thất liếc mắt, ý kia là - - có dám hay không đều đã như vậy rồi, ngươi còn có thể thế nào?
“Thủy gia nợ ta, đây chỉ là lợi tức, cuối cùng có một ngày, ta sẽ thu hồi lại toàn bộ cả vốn lẫn lời, hiện tại... Các ngươi đi chết trước đi!” Nói xong, khí thế trên người Thủy Đình vừa thu lại hoàn toàn, thu hồi toàn bộ hắc khí đang ngăn chặn Đại trưởng lão, đẩy từ bên cạnh Đại trưởng lão đi qua Dạ Thất Thất. Đạo hắc khí hóa thành một mũi tên nhọn bắn tới Dạ Thất Thất, trong mắt tràn đầy sát ý.
Mắt thấy Dạ Thất Thất và Đại trưởng lão sẽ phải va vào nhau, khí thế hai người tiết ra ngoài như vậy, giờ phút này nếu như va chạm, kết cục tất nhiên là thảm thiết!
Nhẹ thì hai bên đều thiệt hại, song phương đánh mất sức chiến đấu; kẻ nặng, vô cùng có khả năng bị khí tức linh lực hàm chứa của ba người phá hủy, chết không có chỗ chôn.
Chết sớm một chút, hoặc là chết trong tối nay.
Đối với Thủy Đình đã lui tới cửa mà nói, hai người cũng không khác biệt.
“Cứu ta...” Thông minh như Thủy Thanh Ngạo, thấy rõ tình thế trước mắt, lúc này cầu cứu với Thủy Đình.
Thủy Đình mắt lạnh quét qua Thủy Thanh Ngạo khoanh chân ngồi dưới đất, xanh cả mặt, lạnh giọng hỏi: “Cho ta một lý do cứu ngươi.”
“Ngươi hận Thủy gia, ta có thể giúp ngươi báo thù!” Vì mạng sống, Thủy Thanh Ngạo không chút do dự lựa chọn phản bội gia tộc.
Nếu như các trưởng lão khác của Thủy gia biết rõ Thủy Thanh Ngạo lúc đối mặt với nguy hiểm, lại không chút do dự làm ra chọn lựa như vậy, sợ là cũng hối hận muốn xanh ruột, hối hận lúc trước không nên yêu thương hắn như thế.
Thủy Thanh Ngạo chém đinh chặt sắt nói một câu, cho Thủy Đình một lý do dừng chân.
Sâu sắc nhìn mắt Thủy Thanh Ngạo xanh cả mặt mày, đáy mắt Thủy Đình thoáng lóe qua nụ cười lạnh có thâm ý.
Ai nói là không phải đây? Có lẽ, Thủy Thanh Ngạo còn có thể mang cho nàng ngạc nhiên mừng rỡ không giống như vậy nhỉ?
Trong lòng có quyết định, lúc này Thủy Đình duỗi tay cầm lấy tà áo Thủy Thanh Ngạo, mang theo thân hình hắn nhanh như tia chớp rời khỏi cái gọi là cấm địa lung lay sắp đổ.
...
Bên kia, đối mặt với Thủy Đình đột nhiên phản bội, cùng với khí thế, lửa giận và hận ý của Đại trưởng lão phóng thích sau khi bị áp chế, thế nhưng có một lúc Dạ Thất Thất cảm thấy không cách nào hô hấp.
Đại trưởng lão nhìn đúng cơ hội, thừa dịp trong nháy mắt Dạ Thất Thất thất thần, đáy mắt hiện tinh quang, lòng bàn tay bắn ra một tia chớp như sợi tóc màu đen, bay thẳng đến mi tâm Dạ Thất Thất...
“Ầm!”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, ngay tại thời điểm Dạ Thất Thất bị Thủy Đình đột nhiên phản bội hóa thành mũi tên nhọn hồng quang bao quanh xông tới hắn, Đại trưởng lão cũng động, trước sau giáp kích, trong nháy mắt Dạ Thất Thất sa vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đột nhiên, bóng dáng Dạ Thất Thất hư không tiêu thất, tia chớp màu đen trong lòng bàn tay Đại trưởng lão, mũi tên nhọn màu đen Thủy Đình bắn tới, đồng thời hụt hẫng, cả hai giao nhau ở không trung, phát ra tia lửa chói mắt.
Một cây trụ đá lớn nhất ở trung ương “ầm” một tiếng, vỡ thành ngàn vạn mảnh vụn, theo đó, cả tòa cung điện lấy tốc độ cực nhanh sụp đổ...
“Đáng chết! Tiểu tiện nhân, ngươi đừng hòng trốn - - “
Tức giận mắng một tiếng, thân hình Đại trưởng lão chợt lóe, nhanh chóng biến mất ở trong cung điện bắt đầu sụp đổ.