Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 231: Chương 231: Tìm đến.




“Hắt xì - - “

Mới vừa mặc xiêm y đang rửa mặt, đột nhiên Dạ Thất Thất đánh cái hắt xì thật lớn, làm đổ cả nước trong chậu, y phục trên người đều ướt đẫm.

“Nhị công tử, ngươi không sao chứ? Nô tài lập tức hầu hạ nhị công tử thay quần áo...” Gã sai vặt thấy thế, vội vã chạy đến giúp Dạ Thất Thất cởi áo ra, bị Dạ Thất Thất cự tuyệt.

“Ta không sao, ngươi lại đi mang chậu nước nóng khác đến cho ta rửa mặt, tự ta thay quần áo là được.” Dạ Thất Thất không thích có tiếp xúc thân thể với người khác. Cho dù bây giờ nàng là thân nam nhi, chỉ tưởng tượng đến thân thể của mình bị nam tử khác đụng vào, toàn thân nàng liền nổi da gà, cảm giác trong lòng hết sức không thoải mái.

Gã sai vặt bưng chậu nước rửa mặt rời đi, Dạ Thất Thất đi về phòng vươn tay mở ra ngăn tủ tủ treo quần áo lớn duy nhất, chọn một bộ quần áo xanh đen chuẩn bị thay. Trong lúc vô tình, nàng trông thấy trong tủ quần áo kia treo một bộ quần áo mới, đôi mắt khẽ trầm xuống.

...

Băng Hỏa rừng rậm, giờ phút này Bạch Lang tộc đối diện với nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay!

Bạch Lang Vương đã khôi phục thanh tỉnh từ trong luống cuống, cũng khôi phục lý trí, hiện thời biến đổi thành hình người, là một trung niên nam tử ba bốn mươi tuổi, rất là tuấn lãng nho nhã.

“Các hạ, không biết vì sao ngươi đại động can qua tới đây như thế, có gì muốn làm?” Nhìn nam tử thần bí trước mắt toàn thân mặc cẩm bào màu đen, tuấn mỹ như yêu nghiệt, toàn thân đầy dẫy sát khí kinh người, trong mắt Bạch Lang Vương mang theo vài phần kiêng kỵ.

“Trên người của ngươi còn có hơi thở của nàng, nàng đang ở đâu?” Viêm Minh nhàn nhạt xốc mở mí mắt ra, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén quét qua tất cả thành viên Bạch Lang tộc ở đây, kể cả mấy vị trưởng lão trong trạng thái nửa sói nửa người.

Hai canh giờ trước, đột nhiên hắn mất đi cảm ứng với Thất Thất, giống như nàng đột nhiên biến mất khỏi thế gian này vậy.

Con chuột trắng nhỏ cũng không có biện pháp cảm ứng được tồn tại của Thất Thất, thế này Viêm Minh mới ý thức được Thất Thất khẳng định đã xảy ra chuyện!

Vì tìm được hành tung Thất Thất, hắn dùng thần thức khổng lồ của mình gần như tìm khắp hơn phân nửa Xích Hỏa đại lục, lại không có tìm được chút nào về tung tích của nàng. Vẫn là con chuột trắng nhỏ nhắc nhở hắn, trước khi Dạ Thất Thất biến mất, địa phương cuối cùng nàng đi tới là Bạch Lang tộc trong Băng Hỏa rừng rậm. Mặc dù trước đó Dạ Thất Thất lại nhiều lần đã cảnh cáo hắn, không cho phép hắn can thiệp nàng rèn luyện, nhưng trước mắt tình thế nghiêm trọng, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, cho dù sau đó nàng tức giận hắn cũng nhận.

Lại không nghĩ rằng, hắn đi vào Bạch Lang tộc, lại vẫn không tìm được tung tích Thất Thất.

Thất Thất, đến cùng đi nơi nào? Vì sao ngay cả hắn cũng không thể tìm được nàng?

“Ngươi nói nàng chính là Dạ Thất Thất, Dạ cô nương?” Sau khi Bạch Lang Vương tỉnh lại nghe trưởng lão đề cập tới nàng, biết rõ người trị liệu cho mình gọi là Dạ Thất Thất, là một thiếu nữ nhân loại.

Mặc dù đối phương là vì Nhất Nguyên Trọng Thủy mà đến, nhưng nàng cứu mình lại là sự thực không cần bàn cãi.

“Hiện tại nàng ở nơi nào?” Nghe thấy tên Thất Thất, mặt Viêm Minh liền biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Lang Vương, thật giống như muốn lột da hủy đi cốt nó vậy.

Nếu như Thất Thất phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha Bạch Lang tộc!

Đáy lòng Viêm Minh dâng lên sát khí ngập trời, đồng tử từ từ biến thành màu đỏ như máu.

“Không biết... đừng - -” Bạch Lang Vương lời còn chưa dứt, liền bị một bàn tay cứng như sắt bóp cổ, lực lượng mạnh mẽ, gần như muốn vặn gãy cổ hắn.

“Chít chít... Chít chít chít chít...” Lão Bạch ở trên vai Viêm Minh gọi tới gọi lui, truyền âm nói với Viêm Minh: “Ngươi muốn giết nó cũng phải tìm được con nhóc trước rồi lại giết, trước phải tìm được con nhóc mới là trọng yếu nhất. Con nhóc biến mất ở chỗ này, nói không chừng nó biết chút gì, nếu như ngươi giết nó thì làm sao tìm con nhóc trở về?”

Làm sao cái tên ngày vẫn đần như vậy? Đều đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn cứ đần như vậy, ngu xuẩn muốn chết!

Lão Bạch liếc mắt ở trong lòng, trong nội tâm hết sức ghét bỏ cái tên kia.

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, nàng đi đâu? Không nói, toàn tộc, diệt!” Viêm Minh đã nhẫn nại đến cực hạn, trong con ngươi đỏ bừng tràn đầy sát khí.

“Dạ cô nương đột nhiên rời đi, chúng ta cũng không rõ ràng lắm hướng đi của nàng...” Dạ Thất Thất mất tích có quan hệ rất lớn với Bạch Lang Vương. Nhưng mà bản thân Bạch Lang Vương lại không biết chút nào, sau khi Dạ Thất Thất mất tích nó mới tỉnh lại.

“Đợi chút, Nhất Nguyên Trọng Thủy, Dạ cô nương là vì Nhất Nguyên Trọng Thủy mà đến.” Trong đó có một tên là nửa sói nửa người đột nhiên kinh hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.