Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 227: Chương 227: Trùng sinh lần hai? (1)




Thân thể Dạ Thất Thất mới vừa ngã xuống, liền hóa thành đạo kim quang biến mất.

Mà hai Medusa kia lại lần nữa khôi phục thân phận tượng đá, phân biệt dựng ở hai bên cửa tháp.

Hết thảy đều khôi phục lại bình tĩnh, giống như chiến đấu lúc trước cũng chưa từng xuất hiện, Dạ Thất Thất cũng chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Mà giờ khắc này, tại phía xa nghìn vạn dặm nơi nào đó bên ngoài bí cảnh, lão già đang ôm bầu rượu ngủ ngáy trên tàng cây, ngoại hình lôi thôi như tên ăn mày lúc này đột nhiên mở mắt ra, giơ tay tính toán, từ trên cây nhảy xuống, tức giận đến giậm chân, trong miệng hung dữ mắng, “Chết tiệt khốn kiếp, đồ hèn hạ vô sỉ hạ lưu âm hiểm xảo trá đáng chết, lại dám dám động thủ đối với đồ đệ bảo bối của lão tử, xem lão tử không đập phá hang ổ của ngươi...” Nói, lão phong tử duỗi ra hai bàn tay, vô cùng bẩn thỉu xé ra không gian, trực tiếp đi vào, không đếm xỉa những thứ giấu giếm cường đại nguy cơ trong vũ trụ kia.

Trong đoạn tháp, một đạo bóng dáng xanh đen nhìn Dạ Thất Thất biến thành tượng đá, hai tay chống cằm, ở bên cạnh nhìn nàng từ trên xuống dưới, liền chậc chậc hâm mộ nói, “Lão phong tử thật sự là dẫm phải vận cứt chó, đồ đệ tốt như vậy đều bị hắn nhặt được, không được, nhất định phải chia một nửa cho ta, chuyện tốt không thể để cho một mình hắn chiếm toàn bộ được.”

“Ai nha, lão phong tử thật nhanh, thế nhưng nhanh như vậy đã tìm tới.” Thân ảnh xanh đen ôm Dạ Thất Thất nhảy nhót lung tung cũng không tìm được nơi để giấu, suy nghĩ một chút, ngón trỏ phá vỡ không gian, mở ra một không gian độc lập, bỏ Dạ Thất Thất vào, rồi sau đó khôi phục không gian nguyên dạng như cũ, nhìn không gian không hề có sơ hở, cười đắc ý không ngừng, “Ha ha ha, lão phong tử kia có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ tới nha đầu kia bị ta giấu ở chỗ đó, ha ha ha... Cùng ta đấu, lão phong tử ngươi còn kém xa.”

Sau khi cười to xong, bóng dáng xanh đen đưa tay mở ra không gian bên kia, dự định trước dẫn lão phong tử đi, sau đó lại đến thương lượng chuyện bái sư cùng nha đầu kia.

Vì để cho lão phong tử có thể thuận lợi đuổi theo chính mình, bóng dáng xanh đen còn đặc biệt lưu lại hơi thở của mình, để cho hắn đến thì đuổi theo chính mình.

Mà lão phong tử cũng quả thật bị lừa, nhưng bóng dáng xanh đen hiển nhiên đánh giá thấp trình độ sự coi trọng của lão phong tử đối với Dạ Thất Thất, một lần đuổi theo này, liền theo đuổi thời gian thật dài, trong lúc đó, hai người còn đánh mấy lần.

Từ đó, làm cho bóng dáng xanh đen sứt đầu mẻ trán, quên mất sự tồn tại của Dạ Thất Thất.

...

Mà Dạ Thất Thất, bị Medusa đả thương, sau khi biến thành tượng đá, ý thức cũng rất nhanh bị hắc ám vô hạn thôn tính.

Liền ngay cả Dạ Thất Thất cũng cho là lần này mình chết chắc rồi, lại không nghĩ rằng, thời điểm mấu chốt, lại nhìn thấy thoáng ánh rạng đông yếu ớt!

“Chủ nhân, phì phò... Phì phò...” Thanh âm Nguyên Bảo yếu ớt vang lên trong đầu ở Dạ Thất Thất.

Nguyên Bảo, đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua thoáng tia khổ sở, trong đầu vẫn còn ký ức được chuyện lúc trước lừa gạt Nguyên Bảo ký khế ước, hiện tại nàng có chút hối hận, lúc trước nàng không nên khế ước cùng Nguyên Bảo ký, như vậy Nguyên Bảo cũng sẽ không cùng bản thân cùng chết.

“Nguyên Bảo, thực xin lỗi, đều là ta liên lụy ngươi.” Dạ Thất Thất xin lỗi Nguyên Bảo, dĩ vãng đều là nàng quá ích kỷ, mới sẽ liên lụy Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo là thần thú, vốn là có thể được hưởng vô tận sinh mệnh, nhưng lại là do chính mình, thế nhưng cứng rắn phá hủy cuộc sống bình tĩnh của nó, nàng thật sự vô cùng tự trách.

“Chủ nhân, ngươi bị giam cầm, cần ta giúp ngươi không? Phì phò phì phò...” Thanh âm Nguyên Bảo lại vang lên lần nữa, Dạ Thất Thất chưa bao giờ thấy cảm thấy thanh âm Nguyên Bảo thật đáng yêu như giờ khắc này.

Mang theo vài phần thăm dò, Dạ Thất Thất hỏi, “Nguyên Bảo, ngươi có thể giải trừ trạng thái giam cầm của ta bây giờ? Ta bị Medusa biến thành như vậy.”

Dạ Thất Thất vẫn không dám ôm hy vọng quá lớn, không phải là nàng xem thường Nguyên Bảo, mà là Medusa quá mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.