“Nguyên Bảo, tặng cho ngươi từ từ chơi.” Khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên vẻ tươi cười tà ác thú vị, ngoắc ngoắc đầu ngón tay kêu Nguyên Bảo đến, lông mày nhướn lên. Tử gia đại tiểu thư mới vừa rồi còn ngông cuồng tự đại kiêu ngạo ương ngạnh liền bị nàng xem như món đồ chơi đưa cho Nguyên Bảo chơi đùa.
Tử Nghê Thường tức giận đến hai tròng mắt sung huyết, trong mắt tràn đầy hận ý với Dạ Thất Thất.
“Tiện nhân, ngươi dám nhục nhã ta như thế, ta liều mạng với ngươi!” Cho dù ngọc đá cùng vỡ, Tử Nghê Thường cũng muốn cho con tiện nhân kia trả giá thật lớn...
Hạ quyết tâm trong nội tâm, Tử Nghê Thường liều lĩnh xông tới hướng Dạ Thất Thất, linh lực toàn thân hóa thành mộc đằng đày đặc, mua dây buộc mình, đều giam Dạ Thất Thất kèm theo Viêm Minh bên cạnh nàng ở trong đó.
“Chút tài mọn.” Chẳng qua tu vi chỉ là Địa Giai trung kỳ, cho dù chiêu mua dây buộc mình này uy lực khổng lồ, tu vi không đủ, cũng không đủ linh lực chống đỡ thì có tác dụng gì?
Dạ Thất Thất nhìn một cái thì nhìn ra sơ hở chiêu này, hồng quang chợt lóe, Phệ Hồn roi xuất hiện ở trong tay nàng, bộ dáng thẫn thờ muốn thử phát sinh hưng phấn.
Dạ Thất Thất cau lông mày lại, Phệ Hồn roi, hình như còn có linh tính.
Chẳng lẽ, đây là một món thần khí có thể tiến hóa hay sao?
Cái ý nghĩ này chợt lóe qua ở trong đầu Dạ Thất Thất, cũng không phải không có thần khí tiến hóa, chẳng qua đó chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Cho dù là siêu thần khí tối cao nhất trong truyền thuyết, Dạ Thất Thất có thể rõ ràng cảm giác được, Phệ Hồn roi trong tay mình là hoàn chỉnh, tuyệt đối không phải là siêu thần khí.
Thậm chí, đẳng cấp của Phệ Hồn roi ngay cả thần khí cũng không đủ trình độ, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thứ thần khí.
Nếu không phải thuộc tính đặc biệt và đặc tính có thể phệ hồn, chỉ sợ ngay cả thứ thần khí cũng không phải là. Thứ thần khí là không thể nào có được linh thức của chính mình, đây là sự thật mọi người đều biết, nhưng Dạ Thất Thất lại có thể cảm giác được rõ ràng, trong Phệ Hồn roi của mình giống như có lẽ đã từ từ ngưng tụ ra linh thức, đây là chuyện sắp tới, nói cách khác, Phệ Hồn roi thật sự đang trưởng thành, đang tiến hóa!
Nhận thức như thế, ngay cả nội tâm bản thân Dạ Thất Thất cũng nhịn không được kinh ngạc khiếp sợ!
Do dự hết lần này đến lần khác, Dạ Thất Thất vẫn không có nói cho bất luận kẻ nào chuyện này, kể cả Viêm Minh. Nàng muốn sau khi Phệ Hồn roi dựng dục ra linh thức, cho hắn thêm một kinh hỉ.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, ngạc nhiên mừng rỡ nàng còn chưa có cho hắn, trước tiên cũng đã bị kinh hỉ này kinh hãi đến!
Đó là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
“Phệ Hồn Hỏa Diễm, diệt!”
Tiếng của Dạ Thất Thất vừa mới rơi ra, đỉnh Phệ Hồn roi liền bay ra hai ngọn lửa có uy lực không thể khinh thường, trong nháy mắt đốt mộc đằng quanh thân thể Dạ Thất Thất thành tro bụi.
“Đóng băng!” Đầu ngón tay chỉ một cái, Tử Nghê Thường còn không có kịp phản ứng liền bị đông lại, thành một cái tượng đá.
Dạ Thất Thất thu tay lại, nhìn xem những người còn đang ở lại trong tửu lâu xem cuộc vui trên mặt nụ cười mở miệng nói: “Chư vị là muốn ở lại làm bạn với Tử đại tiểu thư sao? Như thế, ta liền thành toàn cho các vị...”
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người giống như chạy trối chết rời đi.
Tửu lâu mới vừa rồi còn náo náo nhiệt nhiệt, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
“Chậc chậc chậc... Nhân tính!” Dạ Thất Thất rung đùi đắc ý nói hai câu, rồi kéo Viêm Minh trở lại vị trí vừa rồi ngồi xuống, lười biếng nằm ở trên người hắn, ăn quả hồng anh Viêm Minh đã sớm chuẩn bị tốt cho nàng.
“Ực!” Nguyên Bảo nấc cục, lui về phía sau thẳng lên đến đi đường, hai cái chân ngắn phía trước giống như học theo người vân vê bụng từng phát từng phát, vừa vân vê vừa đánh nấc, trong người toàn mùi rượu, đi đường lung la lung lay.
“Nấc... Món đồ chơi, hắc hắc... món đồ chơi của Nguyên Bảo...” Nguyên Bảo uống nhiều quá nên quên ước định của mình và Dạ Thất Thất, há mồm lại miệng phun tiếng người, Tử Nghê Thường trong tượng đá sợ ngây người.