“Thiên Toàn, đừng ép ta nổi giận.” Viêm Minh cất bước tiến lên, ngăn Dạ Thất Thất ở phía sau, hai tròng mắt thâm thúy lạnh như băng nhìn chằm chằm Thiên Toàn, trong mắt lóe ra hàn quang kinh người.
Thiên Toàn cũng chính là nam tử áo lam đứng ở trên lưng thú một sừng, đón gió mà đứng, quần áo tung bay, tuấn lãng như gió mát, mang theo dáng tươi cười làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
“Tiểu sư đệ, ngươi vô lễ đối với sư huynh như vậy, không sợ sau khi sư phụ biết được thì thương tâm thất vọng sao?” Thiên Toàn vẻ mặt thất vọng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Quả nhiên, tiểu sư đệ là tên đáng ghét nhất, vì sao sư phụ giao củ khoai lang phỏng tay như vậy cho hắn chứ?
Nghĩ đến chuyện kế tiếp cần làm, Thiên Toàn liền nhức đầu đau chân ngay cả gan cũng đau nhức, toàn thân đều đau nhức.
Sư phụ ơi sư phụ, lão nhân gia người thật đúng là gây chuyện cho con!
Thời điểm Thiên Toàn đang đau đầu, Dạ Thất Thất cũng ở một bên im lặng không lên tiếng nhìn Thiên Toàn từ trên xuống dưới.
Người này và Hoàng thì ra là sư huynh đệ?
Cũng khó trách nàng sẽ kinh ngạc như thế, trên người Thiên Toàn và Hoàng không hề chỗ tương đồng, hơi thở cũng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tồn tại khác biệt một trời một vực, cho dù là ai cũng sẽ không liên tưởng đến hai người này cùng một chỗ.
“Hắn là sư huynh của chàng sao?” Dạ Thất Thất thực sự rất khó tưởng tượng, Hoàng an phận cao ngạo sẽ là sư huynh đệ với người bảnh bao kiêu căng trước mắt như thế.
Nghe thấy giọng nói của Dạ Thất Thất, trong nháy mắt hai mắt Thiên Toàn tỏa sáng, cứ giống như sói đói trông thấy thịt, hai tròng mắt chăm chú nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất không rời: “Mỹ nhân, trông thấy bản mỹ nam rồi có cảm thấy nam nhân còn lại trên thế gian đều thành bài trí hay không? Trong nháy mắt cũng mất đi hứng thú đối với những nam nhân tục tằng kia? Có phải trong nháy mắt yêu ta, không cách nào tự kiềm chế hay không? Nể mặt ngươi theo tiểu sư đệ ta rất quen thuộc, bản mỹ nam cấp cho ngươi cơ hội cùng ăn bữa tối với bản mỹ nam... A, ngươi mưu sát sư huynh!”
Thiên Toàn che lấy cái trán bị thương, hung hăng trừng mắt tên sư đệ trọng sắc khinh sư huynh.
“Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại, nàng không phải là đối tượng ngươi có thể tiết độc.” Đồng môn ngàn năm, Viêm Minh vô cùng hiểu rõ tính cách Thiên Toàn, giữa đồng môn người hắn không muốn trêu chọc nhất chính là mình, ngàn năm qua không phải lần nào cũng là trốn tránh mình sao? Đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động tìm tới mình, trong đó tất có gian trá!
Viêm Minh tin tưởng, những lời như chuyện khác thường tất có yêu quái này, nhất là phát sinh đến trên người Thiên Toàn, bất luận cái gì bình thường cũng sẽ trở nên không bình thường.
Hí... Thiên Toàn thở hốc vì kinh ngạc, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dạ Thất Thất càng ngày càng khiếp sợ, nữ nhân này thế nhưng thực sự thu phục con quái vật kia? Đây quả thực là tin lạ kinh thế, con quái vật kia cũng sẽ yêu nữ nhân?
Ngay cả hai chữ “khinh nhờn” cũng dùng đến, xem ra con quái vật Viêm Minh kia thật sự yêu nữ nhân này rồi.
“Cùng ăn bữa tối thì không sao cả, nhưng mà... ta không có hứng thú với nam nhân ẻo lả.” Dạ Thất Thất đi lên trước ôm cánh tay Viêm Minh, nét mặt tươi cười như hoa, lời nói ra lại làm cho khóe miệng Thiên Toàn co giật.
Ẻo lả... nữ nhân này cũng dám nói hắn là ẻo lả...
Thiên Toàn tức giận đến nghiến răng, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất.
Giận nhất chính là hắn vẫn không thể động thủ với nàng, ai kêu người ta có chỗ dựa chứ?
“Đừng có dùng cái loại ánh mắt đắm đuối đưa tình đó nhìn ta, vạn nhất ta nhịn không được yêu ngươi làm sao bây giờ?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Dạ Thất Thất rõ ràng cảm giác được thân thể Viêm Minh cứng ngắc lại, hơi lạnh cả người tản mát ra từ trên người hắn, nàng giống như trấn an đưa tay chụp vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của hắn, tiếp tục nói: “Ừm... thôi, ngươi vẫn là đừng yêu ta thì tốt hơn, con người của ta hết sức chuyên nhất, yêu một người thì chính là một đời một thế, không đúng, là đời đời kiếp kiếp, linh hồn bất diệt ta cũng sẽ không thay lòng, cho nên ngươi ngàn vạn đừng yêu ta.”
Dạ Thất Thất ngước mặt lên, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, đầy tự kỷ nói.
Thiên Toàn: “...”
Hắn hắc tuyến đầy đầu, nữ nhân có tự tin từ đâu ra?