Trong giọng nói của Bạch Tử Tuyên tràn đầy khiêu khích và trào phúng, mỗi chữ mỗi câu đều là đứng ở góc độ của Dạ Thất Thất mà suy tính cho nàng. Nếu như Viêm Minh cự tuyệt, thì chính là nhát gan sợ phiền phức, nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu ở trong nội tâm Thất Thất; nếu như tiếp nhận, vậy thì thật là tốt, có thể tách bọn họ ra, chế tạo cơ hội chung sống cho mình và Thất Thất. Bất luận là kết quả như thế nào, đối với Bạch Tử Tuyên mà nói đều là chuyện tốt nhất.
Dạ Thất Thất sững sờ, Tam sư huynh đây là có ý tứ gì?
Mặc cho Dạ Thất Thất bổ não thế nào cũng không có suy nghĩ tới phương diện cảm tình của Tam sư huynh đối với bản thân là tình yêu nam nữ. Theo ý nàng, bốn vị sư huynh và sư phụ đều là tồn tại thân nhân nhưng lại hơn hẳn thân nhân, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới muốn đi nhúng chàm bốn vị cực phẩm mỹ nam sư huynh phong cách khác lạ.
Nàng không hiểu, không có nghĩa là người khác cũng trì độn giống như nàng, Viêm Minh thì rõ ràng tường tận tâm tư đó của Bạch Tử Tuyên.
“Nàng là trách nhiệm của ta, không nhọc phiền Tam sư huynh hao tâm tổn trí.” Viêm Minh bá đạo đưa tay ôm Dạ Thất Thất vào lòng, hai đầu lông mày mang theo cười nhạt ôn nhuận như nước.
Nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Tuyên, đáy mắt Viêm Minh mang theo vài phần đùa cợt, nói: “Nếu Tam sư huynh đã lo lắng cho Thất Thất như thế, vậy thì làm phiền Tam sư huynh đi trước một bước đến Xích Hỏa học viện thăm dò hư thật. Đương nhiên, nếu như Tam sư huynh lo lắng chọc phải phiền toái không nên dây vào mà không muốn đi trước, ta và Thất Thất tuyệt không miễn cưỡng.”
Viêm Minh trả lại lời nói vừa rồi của Bạch Tử Tuyên cho hắn.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh, trong nháy mắt Bạch Tử Tuyên có loại cảm giác tự bê cục đá đập chân của mình.
“Tam sư huynh có quyết định chưa?” Viêm Minh nhìn gương mặt âm trầm khó coi của Bạch Tử Tuyên, trên mặt cười nhẹ truy hỏi đến cùng.
“Vinh hạnh của ta!” Bốn chữ này là Bạch Tử Tuyên nặn ra từ trong kẽ răng, nếu không phải chống lại đôi mắt tràn đầy mong đợi của Thất Thất, sao hắn sẽ nói ra bốn chữ này?
Viêm Minh chết tiệt, hắn chính là nhìn đúng mình sẽ không để cho Thất Thất thất vọng, ăn chắc mình không dám làm cho Thất Thất biết cảm tình của mình đối với nàng, mới cố ý làm vậy!
Chỉ chút thủ đoạn này của ngươi mà còn muốn đấu với ta?
Viêm Minh cười lạnh trong lòng, đáy mắt thoáng lóe qua vẻ ngạo nghễ.
Bạch Tử Tuyên thu hết vẻ mặt hắn vào mắt, đáy mắt thoáng hiện sự giận dữ, lại ngay một khắc sau thì cười khẽ một tiếng.
“Tam sư huynh, huynh quên uống thuốc hả?” Bị bắt nạt còn cười đến vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ trong xương Tam sư huynh có khuynh hướng thích ngược đãi? Ánh mắt Dạ Thất Thất như có thâm ý nhìn nhiều thêm hai cái ở trên người Bạch Tử Tuyên.
Đừng nói, Tam sư huynh ngày thường tuấn mỹ, làn da cũng là trắng nhất trong bốn vị sư huynh, nhất là đôi mắt đào hoa câu hồn vô số. Sư phụ Lão Phong Tử thường xuyên trêu ghẹo Tam sư huynh đầu thai nhằm chỗ, đáng lý là phải đầu thai làm thân nữ nhi mới đúng. Chẳng lẽ... ở dưới sự ảnh hưởng trong vô thức của sư phụ Lão Phong Tử, Tam sư huynh phát hiện hắn thật ra là thân nam nhi, nhưng là tâm nữ nhi, hắn thật sự yêu thích thật ra là nam tử có phải không?
A... trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, một cỗ huyết khí xông lên đỉnh đầu, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện vô số tình cảnh nam nam bổ nhào lên nhau, Tam sư huynh bị đụng ngã nằm dưới, không ngừng rên rỉ cấm kỵ.
“Hít - -” Dạ Thất Thất thở dốc vì kinh ngạc, ánh mắt quái dị nhìn thêm mấy lần ở trên người Tam sư huynh, ý tứ sâu xa dặn dò: “Tam sư huynh, huynh yên tâm đi, muội sẽ yên lặng ủng hộ huynh.”
Không biết Tam sư huynh vừa ý là nam tử phong cách như thế nào? Như Đại sư huynh tỉnh táo trầm ổn, hay là như Nhị sư huynh nhã nhặn nho nhã, hoặc là nam nhân ấm áp như ánh mặt trời như Tứ sư huynh? Dù sao cũng không phải là khẩu vị nặng như Sư phụ Lão Phong Tử chứ!
Tam sư huynh tuấn mỹ táo bạo VS Lão Phong Tử sư phụ lôi thôi điên cuồng, cái này... Dạ Thất Thất không khỏi rùng mình một cái!