Dạ Thất Thất lần nữa ngổn ngang trong gió, vì sao nàng có loại cảm giác bị mang lên thuyền giặc không có lối thoát?
“Một trăm kim tệ ngươi cho mượn ta, hôm khác trả ngươi là được, ta không có hứng thú đối với việc làm thị nữ hầu hạ người khác.” Nói xong nàng liền muốn trả khối ngọc bài kia lại cho hắn, lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Viêm Minh ngăn lại.
Ánh mắt Viêm Minh lạnh như băng nhìn về phía nàng, nhàn nhạt nói câu: “Vậy thì không làm thị nữ.”
Khóe miệng Dạ Thất Thất co giật vài cái, vì sao trọng điểm hắn chú ý cùng ý tứ nàng muốn biểu đạt lại không giống nhau vậy? Đây không phải là quan hệ có làm hay không làm thị nữ, mà là nàng không muốn nhấc lên quan hệ với hắn có được hay không?
Nếu như có thể làm lại từ đầu, nàng tuyệt đối tình nguyện bị kiếp nạn cũng không muốn chọc phải người này, quá phúc hắc khó dây dưa, còn giảo hoạt hơn cửu vĩ hồ.
“Không phải là vấn đề có làm thị nữ hay không, ta với ngươi lại không quen, ngươi giữ ta ở bên người như vậy cũng không thích hợp. Như vậy đi, ngươi đưa địa chỉ cho ta, ngày mai ta đưa tiền qua cho ngươi, chúng ta liền thanh toán xong, ai cũng không nợ ai, thật tốt.” Dạ Thất Thất cảm thấy cùng loại người quả đấm lớn hơn mình tuyệt đối không thể nói quả đấm, giảng đạo lý có lẽ thích hợp.
Nhìn nàng nói nhiều lý lẽ, thiếu nợ thì trả tiền sao!
“Viêm Minh.” Môi mỏng Viêm Minh hé mở, phun ra hai chữ.
“Cái gì?” Dạ Thất Thất đưa tay móc móc lỗ tai, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn, bày tỏ không hiểu ý tứ của hắn.
“Viêm Minh, tên của ta. Không muốn bị Vạn Bảo Các phát lệnh truy nã đuổi giết thì theo sát ta.” Đối mặt với hai tròng mắt quá mức giống nhau cùng với trong trí nhớ, Viêm Minh làm không được hoàn toàn lạnh lùng đối với nàng.
Đến cùng nàng có phải là Thất Thất của hắn hay không hắn còn chưa xác định. Tại đây, hắn sẽ giữ nàng ở bên người, cho đến khi tra rõ ràng nàng có phải là người mình muốn tìm hay không mới thôi.
“Như vậy cũng được?” Dạ Thất Thất trừng to mắt nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
Buổi đấu giá cử hành ở lầu hai, lầu ba lầu bốn đều là nhã gian có thể rõ ràng trông thấy tất cả cử động bàn đấu giá, tầm nhìn rất tốt. Nhưng mà số lượng nhã gian có hạn, đều đã bị vài đại gia tộc đặt trước. Vốn Dạ Thất Thất chỉ có thể ở đại sảnh lầu hai, nhưng dường như kim chủ nàng bị cưỡng ép trúng giải có thân phận rất cao, bọn họ trực tiếp đi lên nhã gian lớn nhất lầu bốn.
“Dạ cô nương, mời uống trà!” Thời điểm Kim tử châm trà cho quân thượng nhà mình, cũng rót cho vị Dạ tiểu thư này một chén. Từ thái độ của quân thượng đối với nàng mà nhìn, vô cùng có khả năng nàng sẽ trở thành chủ mẫu, lúc nào cũng cung kính đối với nàng là không sai.
“Cám ơn!” Dạ Thất Thất cũng không phải là loại người giận cá chém thớt. Tuy nói lúc trước hai người đã từng giao thủ, nhưng mà đó đều do người nào đó ra lệnh, không thể trách đến trên thân người khác: “Kim tử đúng không, ngươi giúp ta xem một chút bình đan dược này giá trị bao nhiêu tiền?” Dạ Thất Thất lấy ra một cái bình sứ màu trắng, để cho Kim tử hỗ trợ xem bình đan dược này giá trị như thế nào? Nàng không biết rốt cuộc thứ đan dược này đến cùng có đáng tiền hay không, mặc dù Hỏa Kỳ Vân nói đan dược rất đáng tiền. Nhưng mấu chốt là Hỏa Kỳ Vân hàng kia không có ở đây à, nàng chỉ có thể tìm người mua khác.
“Vâng.” Kim tử tiếp nhận bình sứ, nghĩ thầm trong loại bình sứ tầm thường này còn có thể có vật gì tốt? Nhưng mà đối phương rất có thể là chủ mẫu tương lai, hắn cũng cũng không dám lộ ra nửa phần tâm tư khác. Mở bình sứ ra, trong nháy mắt một mùi thuốc nồng nặc tràn ngập toàn bộ nhã gian, hồi lâu không tiêu tan.
Đáy mắt Kim tử mang theo vẻ khiếp sợ, từ trong bình sứ đổ ra một viên thuốc rồi ngửi một cái, trông thấy trên đan dược đang có ba màu vầng sáng lưu động, lại càng lâm vào rung động!
“Này... Đây là ba màu Tụ Đỉnh Tướng! Dạ cô nương, không biết đan dược này có tác dụng gì?” Đan dược giả*, phân ba bảy loại, ba màu tụ đỉnh, là đan dược đứng đầu ngũ phẩm trở xuống mới có thể xuất hiện, bát phẩm đan dược có khả năng nhất sẽ có lục sắc kim mang (màu vàng), cửu phẩm đan dược có khả năng nhất sẽ xuất hiện cửu sắc đan vân** trong truyền thuyết. Nhớ kỹ, đây chẳng qua là có thể sẽ xuất hiện, mà không phải là nhất định sẽ xuất hiện, như thế càng lộ vẻ cực kỳ trân quý khó được. (*giả: ở đây là một cách dùng từ, ý nói dùng để chỉ người; ** cửu sắc đan vân: chín đường vân màu đỏ)
“Viên thuốc này tên là Vãn Hồn đan, tên như ý nghĩa, đó là đan dược nhằm vào người bị thương linh hồn mới có hiệu quả.” Vãn Hồn đan này là đan dược hiện tại Dạ Thất Thất có thể luyện chế cấp bậc cao nhất, mặc dù vẫn chưa tới tam phẩm. Nhưng bởi vì là đan dược nhằm vào linh hồn có hiệu quả, nàng dự đoán giá tiền này như thế nào cũng sẽ không quá thấp đi?
Một lọ đan dược này lúc nàng luyện chế vì Hỏa Kỳ Vân chữa trị linh hồn còn dư lại, tiện thể nàng liền nhét vào không gian không có đi quản. Hôm nay đột nhiên nhớ tới, linh quang chợt lóe, nàng nghĩ đến Hỏa Kỳ Vân đã nói qua đan dược sư là chức nghiệp giàu có nhất, nàng liền động tâm.
Có lẽ, nàng có thể nhân cơ hội này bộc lộ thân phận đan dược sư của mình, hung hăng kiếm một khoản tiền, như vậy sẽ không sợ nuôi không nổi cái đồ Lão Bạch kia rồi.
Có thể là Dạ Thất Thất đều viết hết ý nghĩ trong lòng ở trên mặt, Viêm Minh ở một bên liên tục không có lên tiếng lạnh lẽo toát ra một câu: “Kiếm tiền, cũng phải có mệnh tiêu!”
Hết chương 79.