Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 211: Chương 211: Y phục bị cởi




“Viêm Minh, ngươi mau buông ta xuống, yêu nghiệt, ngươi tên yêu nghiệt chết tiệt này...” Tiếng chửi bậy của Dạ Thất Thất vẫn còn vang vọng ở không trung, cho đến khi bóng dáng biến mất.

Bóng dáng Viêm Minh khiêng Dạ Thất Thất vừa biến mất, thì từ một chỗ hẻo lánh bên trong phủ thành chủ toát ra rất nhiều nô bộc.

“Đại tiểu thư trở nên thật là lợi hại, ngay cả Nhị lão gia cũng đánh không lại đại tiểu thư, chúng ta nhanh đi cầu xin đại tiểu thư cứu chúng ta...”

“Nhị lão gia bị đại tiểu thư giết, chúng ta nhanh lên đi thả người trong địa lao đi.”

“Nhị lão gia thật là xấu xa, chết thật tốt!”

...

Trước kia lúc Dạ Quân Nham còn ở, đối xử với bọn nô bộc vô cùng tốt, nhưng sau khi Dạ Quân Nham mất tích, Dạ Quân Thạch phụ trách quản lý phủ thành chủ, đối với bọn nô bộc không phải đánh thì mắng, lúc tâm tình không tốt thậm chí giết rất nhiều nô bộc, thật đúng là, hiện tại Dạ Quân Thạch bị giết, nên bọn họ mới vui vẻ như thế.

Còn có vài lão bộc trung thành, đã quyết định muốn vì thành chủ và đại tiểu thư mà bảo vệ tốt phủ thành chủ, chờ thành chủ và đại tiểu thư bình an trở về.

Nhưng, hết thảy những thứ này, Dạ Thất Thất cũng không biết, giờ phút này nàng bị yêu nghiệt nào đó bị lửa ghen đốt mất lý trí mang vào núi. Nhìn rừng núi hoang vắng ngút ngàn không có người ở, sống lưng lạnh cả người, chẳng lẽ đây là tiết tấu muốn giết người vứt xác?

“Này, yêu nghiệt, đây là ngươi muốn giết người vứt xác sao?” Có lẽ là nguyên nhân chửi mắng cả một đường, giờ phút này khí thế Dạ Thất Thất hình như không có mạnh như trước.

Trực giác nói cho nàng biết, tên yêu nghiệt này sẽ không làm thương tổn nàng, nhưng vạn nhất hắn nổi lên thú tính quá trớn này kia với mình, phải xử lý thế nào?

Càng nghĩ, Dạ Thất Thất càng cảm thấy khả năng này rất lớn, nhất là bây giờ mình không thể động đậy, quả thực chính là thịt cá trên thớt, mặc người chém giết!

Giết người vứt xác...

Khóe miệng Viêm Minh khẽ run rẩy vài cái, tay khiêng nàng nắm thật chặt, không nói tiếng nào tiếp tục đi lên phía trước.

Vật nhỏ không có lương tâm, không dạy dỗ nàng thật tốt một trận, căn bản nàng không học được ngoan ngoãn.

“Viêm Minh huynh, ngươi đừng xúc động, tục ngữ nói, kiếp trước năm trăm năm tu hành, mới đổi lấy kiếp này một lần gặp nhau, chúng ta gặp qua nhiều lần như vậy, nói như thế nào cũng là duyên phận, ngươi nói đúng không! Trước đó là ta lừa ngươi, cha ta rất thương ta, ta và thần khí cha ta khẳng định sẽ chọn ta, đến lúc đó thần khí thuộc về ngươi, ta thuộc về cha ta, tất cả đều vui vẻ...”

Tiết tháo là cái gì? Dạ Thất Thất hoàn toàn không nhớ rõ, hiện tại nàng chỉ muốn thuyết phục tên yêu nghiệt Viêm Minh này, mạng sống ở trước mặt, tiết tháo cái gì đều là mây bay.

Nửa câu đầu của Dạ Thất Thất làm cho lông mày Viêm Minh hơi chút giãn ra, nhưng kế tiếp lại khiến lửa giận của hắn càng đậm.

“Câm miệng!”

Một tiếng quát lạnh, Dạ Thất Thất cảm nhận được hắn tức giận, ngoan ngoãn câm miệng.

Ngươi hung cái gì mà hung? Chờ phong ấn của lão nương giải trừ khôi phục thực lực, lão nương ngược chết ngươi!

Dạ Thất Thất ở trên vai hắn nhe răng trợn mắt, đáy lòng giận dữ nghĩ đến.

“Bịch!” Trong sơn động nào đó nơi hoang giao dã ngoại, Dạ Thất Thất bị vứt xuống trên một đống rơm rạ, mềm mại, ngược lại không có té bị thương, chỉ là bộ dáng nhìn có chút chật vật.

“Ngươi mưu sát à!” Dạ Thất Thất nhảy dựng lên chỉ vào mũi Viêm Minh mắng to, lúc này mới phát hiện mình có thể cử động, cọ một cái nhảy được thật xa, để tránh lại bị tên yêu nghiệt nào đó đánh lén thành công.

“Đến đây.” Viêm Minh ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía nàng, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào.

Lập tức Dạ Thất Thất điên cuồng lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt, không bị sắc đẹp mê hoặc.

“Ta đếm đến ba, không đến, tự gánh lấy hậu quả!” Hai tròng mắt Viêm Minh híp lại, giọng nói lạnh như băng.

Sắc mặt Dạ Thất Thất một trận xanh, một trận tím, xoắn xuýt một hồi lâu, còn chưa có làm ra quyết định, cho đến khi Viêm Minh lạnh nhạt nói một câu nói.

“Ta có thể giúp ngươi cởi bỏ phong ấn trong cơ thể.” Viêm Minh nhẹ nhàng một câu nói, trong nháy mắt làm cho sắc mặt Dạ Thất Thất biến hóa.

Hắn lại biết rõ trong cơ thể mình có phong ấn?

Làm sao hắn có thể biết rõ chuyện này? Chẳng lẽ tu vi của hắn còn lợi hại hơn Lão Phong Tử sư phụ sao? Cái này không có khả năng!

Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Dạ Thất Thất biến hóa, ánh mắt nhìn Viêm Minh càng thêm phức tạp, cũng càng ngày càng hiếu kỳ đối lai lịch thần bí của hắn.

“A...” Dạ Thất Thất chưa hạ quyết định, liền cảm giác trước mắt lóe qua một cơn gió mát, trước mặt nhiều một đôi giày thêu lên tơ vàng đằng vân long văn màu đen. Tay của hắn đặt ở ngang hông mình, sau một khắc, cảm giác ngang hông buông lỏng, đai lưng rời đi thân thể của mình, y phục trong nháy mắt bay xuống, trận trận gió mát đánh tới, Dạ Thất Thất không khỏi sợ run cả người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.