Được rồi, nàng cảm thấy nàng không nên hỏi.
Nắm lấy hai con thỏ, liền nướng lên.
Tiểu Đoàn Tử mở to đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm vào con thỏ trên lửa,
bất chợt dầu lưỡi phấn nộn thè ra, nước miếng đều chảy ra .
"Chủ nhân, có thể ăn sao?"
-_-! Tiểu Đoàn Tử, ngươi theo ta nhóm lửa nướng con thỏ, cũng đã hỏi không dưới trăm lần, thực sự đói như vậy sao?
"Đi ra." Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Ngân mâu lạnh lùng, vẫy tay, chủy thủ theo trong tay bay ra.
"Đinh "
Chủy thủ đâm vào cây cối bên trong.
Một người đằng sau cái cây ngã xuống, mở thật to con ngươi, hoảng sợ nhìn Tuyết Ẩn, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách.
Tuyết Ẩn nhìn qua, dĩ nhiên là một bé trai mười một mười hai tuổi.
Một bé trai, lại có bộ dáng hoảng sợ, Tuyết Ẩn liền không có lên tiếng.
Bé trai nỗ lực đứng lên, cũng không có tới gần, lại trốn đằng sau cái cây lớn, bất chợt thăm dò hướng bên này nhìn nhìn.
Đến khi con thỏ nướng xong, Tuyết Ẩn liền cho Tiểu Đoàn Tử ăn. Tên kia ăn mau, chỉ sợ một con cũng không đủ nó ăn.
Mùi hương toả khắp, Tiểu Đoàn Tử chảy nước miếng, tiếp nhận con thỏ Tuyết Ẩn đưa, một ngụm cắn xuống.
"Chủ nhân ăn ngon."
-_-!! không phải là nàng ăn ngon, là thỏ nướng ăn ngon, nàng cảm thấy nói chuyện với Tiểu Đoàn Tử, rất bất lực.
Bản thân cầm một khối thỏ chân, chậm rãi ăn. Tựa hồ với ánh mắt thèm khát đằng sau cái cây kia không để ý.
Bé trai không lại thường thường thăm dò , trực tiếp vươn đầu, nhìn chằm
chằm con thỏ nướng trong tay Tuyết Ẩn, bất chợt liếm liếm cái môi tái
nhợt.
"Lại đây." Tuyết Ẩn cuối cùng cũng không đành lòng, bé trai ánh mắt quá mức nóng , đều nhìn chằm chằm con thỏ nướng trong tay
nàng.
Bé trai lạnh run bước ra một bước, lại rụt trở về, giống như rất sợ hãi.
Tuyết Ẩn đứng lên, đi tới bên người, đem nướng thỏ nhét vào trong tay của hắn.
Bé trai kinh ngạc nhìn thỏ nướng trong tay mình, lại nhìn Tuyết Ẩn, sau đó như lang thôn hổ ăn..
Đã đem một con thỏ nướng cho Tiểu Đoàn Tử, ánh mắt đáng thương lại khát vọng nhìn con thỏ trong tay bé trai.
Chủ nhân, Tiểu Đoàn Tử còn chưa có ăn no a, Tiểu Đoàn Tử xoay người đáng thương nhìn Tuyết Ẩn.
"Còn ăn, nhìn ngươi đều béo lên." Tuyết Ẩn ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, vỗ vỗ nó cái bụng tròn trịa của nó. Nó vóc người nhỏ như vậy sao sức ăn có thể lớn
như vậy chứ.
"Ta còn muốn ăn, chủ nhân ngược đãi Tiểu Đoàn Tử."
Tiểu Đoàn Tử giãy dụa thân mình phản kháng, nó chính là muốn ăn thôi,
thịt tốt như vậy, ăn nhiều hơn sẽ lớn nhanh hơn nha.
"Còn ăn, về
sau không cho ngươi ăn." Tuyết Ẩn níu chặt Tiểu Đoàn Tử, đứng lên, xoay
người bước đi, không có liếc mắt nhìn bé trai kia một cái.
Bé trai đang ăn như lang hổ, thấy Tuyết Ẩn rời đi, vội vàng đi theo.
Tuyết Ẩn đi mau, hắn liền chạy chậm , nhưng trong tay như trước cầm con thỏ ăn được một nửa.
"Ngươi đi theo ta làm cái gì." Đi được một đoạn, Tuyết Ẩn ngừng lại. Đối
phương bất quá là một cái tiểu hài tử, nàng tùy tay cho khối thỏ thịt mà thôi.
Bé trai nhìn thoáng qua con thỏ nướng trong tay, lạnh run
tới gần Tuyết Ẩn, vươn tay, lôi kéo góc áo của nàng, chỉ chỉ bản thân, ý bảo muốn đi theo Tuyết Ẩn.
"Ngươi không biết nói?" Tuyết Ẩn kinh ngạc, vốn tưởng rằng là bé trai sợ người lạ, không nói với nàng, nhưng là hiện tại...
Bé trai gật gật đầu, sau đó vươn bàn tay bẩn nhỏ bé...
"Ngươi muốn đi theo ta?" Tuyết Ẩn lại hỏi.
Bé trai gật đầu, sau đó nhìn bàn tay bẩn nhỏ bé của mình, tự ti cúi đầu.