Ly Thiên Dạ cười nhìn Tuyết Ẩn. Haha, nàng có thể vì mình mà giải thích là tốt rồi.
“Cười cái gì mà cười.” Tuyết Ẩn trừng mắt nhìn Ly Thiên Dạ. Nam nhân này, hay thay đổi thật, làm cho người ta không đoán được.
Kỳ thực hắn cùng Âu Nhan Mộ có chút tương tự, tính tình đều rất bá đạo, tuy nhiên thủ đoạn của hai người họ có chút bất đồng.
Nàng không khỏi nghĩ, nếu Âu Nhan Mộ cũng đối với bản thân ôn nhu, nàng có phải hay không sẽ không chán ghét hắn như thế. nhưng trong lòng nàng đã có đáp án, không thể.
“Cho ngươi.” Ly Thiên Dạ từ trong nạp giới của mình, lấy ra một cái lò luyện đan vô cùng xinh đẹp.
Tuyết Ẩn nhìn lò luyện đan trước mắt, trong nháy mắt hai mắt đều tỏa sáng. Mặt ngoài của nó điêu khắc bát quái đồ cùng bốn con thanh long vô cùng tinh xảo, mặt ngoài còn tản ra hơi thở cực nóng, không cần hỏi liền biết đây là cái gì.
“Bát quái lò luyện đan.” Đây là tuyệt phẩm mà Xà giá đã bán đấu giá năm trước, không nghĩ tới dĩ nhiên là bị Ly Thiên Dạ mua mất.
“Uh, đưa ngươi, có lợi cho việc luyện đan của ngươi.” Ly Thiên Dạ nói, giống như bản thân hắn đưa cho nàng không phải là tuyệt phẩm lò luyện đan, mà chỉ là một món đồ nho nhỏ vậy.
Tuyết Ẩn không khách khí tiếp nhận lò luyện đan, vui sướng nhìn tới nhìn lui, không hổ là tuyệt phẩm lò luyện đan, hơi thở phát ra cũng không giống bình thường.
“Đây là ngươi tự nguyện đưa cho ta, đừng có mà đòi hỏi công lao gì.”
Người này đưa cho nàng thứ tốt như vậy, đừng nói là dùng để thiết kế nàng đi.
“Người này tiểu bạch nhãn lang, cả người ngươi đều là của ta, ta còn có thể lấy gì nữa.” Ly Thiên Dạ bất đắc dĩ, nàng cần, nàng muốn, hắn đều cho nàng.
“Ta là người của ngươi khi nào.” Tuyết Ẩn đỏ mặt, nàng mới không phải là người của hắn đâu.
Bất quá bát quái lò luyện đan này thật sự là thứ tốt, nàng buôn bán rất lời đi. Có thứ này, chắc chắn việc luyện đan của nàng sẽ tốt lên rất nhiều.
“Bổn vương là người của ngươi.” Ly Thiên Dạ thỏa mãn nhìn nàng, nhìn nàng cười, hắn cảm thấy so với có được thiên hạ còn thỏa mãn hơn.
Thật giống như có được nàng, chẳng khác nào có được cả thiên hạ. Hắn nghĩ, nếu giữa giang sơn cùng mỹ nhân, bắt hắn phải chọn một trong hai, như vậy hắn chắc chắn sẽ chọn mỹ nhân trước mắt này.
Đương nhiên, hắn cho tới bây giờ là người vô cùng tham lam, chỉ cần hắn muốn, hắn phải có được. Giang sơn cùng mỹ nhân, hắn đều muốn có cả hai.
“Không biết xấu hổ.” Tuyết Ẩn quay đầu nhìn thoáng qua Ly Thiên Dạ, cặp con ngươi nhu tình kia, nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng không tự kìm hãm được mặt đỏ lên.
“Đây là sơ cấp luyện dược phổ, người từng bước từng bước luyện, không thể quá sốt ruột.” Ly Thiên Dạ nói xong lại cho Tuyết Ẩn một quyển sách.
Tuyết Ẩn thuận tay đem bát quái lò luyện đan bỏ vào trong nạp giới của mình, tiếp nhận quyển sách hắn đưa, nhìn thoáng qua “Dược liệu thật khó tìm nha.”
Tuy rằng chỉ là sơ cấp luyện dược phổ, nhưng bên trong đan dược đều là thượng phẩm, dược liệu có chút khó tìm, hơn nữa nhìn kỹ, quyển sách này bất quá chỉ là một phần của một quyển sách khác mà thôi.
“Dược liệu cần dùng trong quyển sách này ở vườn bách thảo đều có. Nhớ lấy không cần nóng vội, luyện dược rất dễ bị phản phệ.” Ly Thiên Dạ dặn dò nói.
Luyện dược không phải là chuyện đơn giản, ngày trước hắn luyện dược đã từng bị phản hệ, thiếu chút nữa là chết. sau này mặc dù đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn để lại di chứng, cho nên người bên ngoài mới đồn thổi Ly vương thể nhược nhiều bệnh.
Vốn hắn không muốn nàng luyện dược, nhưng là hắn luôn ủng hộ nàng. Chỉ cần nàng muốn làm, hắn đều sẽ đứng ở một bên âm thầm ủng hộ, giúp đỡ nàng, bởi vì hắn biết, nàng sẽ không muốn dựa vào người khác để thành công.
Hắn cần phải làm là, chuẩn bị cho nàng nhiều một chút, để con đường của nàng an toàn một chút.