Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 61: Chương 61: Chương 53: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (1)




Quân Tư Mặc thật sự không chịu nổi bị lắc lư nữa, mặt nhăn nhó nói ra một câu: "Người. . . . . . Có thể thả con xuống không?"

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nghiêng đầu, nét mặt hắn đùa giỡn nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiểu Tư Mặc, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười. Ngay sau đó, cẩn thận buông Quân Tư Mặc xuống.

Lúc này, Dạ Hi đã mặc quần áo chỉnh tề, đi nhanh xuống giường. Cùng lúc đó, vô số hắc y nhân từ bốn phía xông ra tấn công hai người Dạ Hi.

Dạ Hi không do dự, nhanh chóng rút băng ti ra xuyên vào trong đám người kia. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng vung thanh kiếm sắc bén trong tay ngăn hắc y nhân tấn công.

Thấy nhiều người xấu như vậy, Quân Tư Mặc rất biết điều tìm một góc trốn đi. Tiểu Bạch cũng trốn đi theo, chỉ là thân thể nó quá mức khổng lồ, hơn nửa thân thể đều lộ ra bên ngoài.

Nhìn đường võ công của đám người kia, hai người Dạ Hi đã biết rõ họ này là người của Lạc gia bảo, chỉ không ngờ là bọn họ sẽ tới nhanh như vậy. Hừ, đồ vật đã đến tay, còn muốn để cho nàng nhả ra, thực đúng là nằm mơ mà.

Dạ Hi dùng sức phóng băng ti đang cầm trong tay ra, chốc lát lại rút trở về, trực tiếp thắt chết đối thủ. Tới tới lui lui mấy lần như vậy, đã có rất nhiều tên thủ hạ chết ở dưới tay của Dạ Hi.

Trong nháy mắt, mọi người có chút sợ hãi tiểu tử nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ này.

Xác thực, Dạ Hi vẫn đang mặc y phục buổi chiều, thế nhưng hai ngọn núi cao vút, lại vạch trần giới tính của nàng. Vì vậy, ở trong mắt hắc y nhân, Dạ Hi chính là một người nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ.

Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên không sử dụng trường kiếm nữa mà thúc giục nội lực, tấn công mọi người. Nội lực của hắn cường hãn, đánh đám đông văng ra. Thời gian năm năm, nội lực của Quân Mặc Hiên lại mạnh lên không ít, đối phó với những người này lại càng giống như là đối phó với con sâu cái kiến.

Rất nhanh, một đám hắc y nhân đã ngã xuống. Hai người Dạ Hi đang chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này thì một nhóm người khác lại chạy tới, nhưng bọn họ không mặc áo đen.

Dạ Hi biết, đây đều là những người ban ngày đã tham gia đại hội võ lâm. Không ngờ, nhân sĩ võ lâm nổi tiếng chính nghĩa mà cũng tới tham gia loại chuyện trộm cướp này.

"Dạ Hồn, giao bức vẽ Bảo Tàng ra, bọn ta sẽ thả cho ngươi đi." Dẫn đầu là một người nam tử mặc đồ trắng có thêu viền vàng, mặc dù đã dịch dung, nhưng Dạ Hi vẫn có thể nhận ra hắn chính là Bắc Thần Huyên.

Thì ra hắn đột nhiên rời khỏi sân thi đấu của đại hội võ lâm là có ý này, muốn lợi dụng nhân sĩ giang hồ đoạt lấy bức vẽ Bảo Tàng, để tránh né truy sát của Lạc gia bảo, dường như mơ tưởng giờ sẽ thành công.

Đồng dạng, Quân Mặc Hiên ở bên cạnh cũng chú ý tới Bắc Thần Huyên. Năm năm trước, khoản nợ cấu kết với Quân Mặc Lâm hắn còn chưa tính đấy. Nếu đã đâm đầu đến đây, vậy thì đừng trách hắn.

Biết Quân Mặc Hiên muốn làm gì, Dạ Hi kéo tay của hắn, xoay người về phía Bắc Thần Huyên nói: "Thái tử, buổi chiều ta đã giao bức vẽ Bảo Tàng cho ngươi rồi, vì sao còn muốn tới tìm ta?"

Giọng nói kia lại kết hợp với ánh mắt khó hiểu của Dạ Hi, thật giống như nàng đã sớm giao bức vẽ Bảo Tàng cho Bắc Thần Huyên.

Thái tử??? Ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn nam tử áo trắng thêu viền vàng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi vấn.

Nghe Dạ Hi nói vậy, Bắc Thần Huyên lên tiếng phản bác: "Dạ Hồn, ngươi đừng có ngậm máu phun người."

"Lời ta nói chính là sự thật có được hay không, àiii! Ta biết, ngươi là muốn giết người diệt khẩu, ngươi giết ta sẽ không còn ai biết được mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng đang ở trong tay thái tử Tề quốc - Bắc Thần Huyên ngươi." Dạ Hi vừa chuyển đề tài câu truyện, đã trực tiếp vạch trần thân phận thái tử Tề quốc của hắn.

Cái gì, Tề thiếu hiệp lại là thái tử Tề quốc? Thảo nào, khi tham gia đại hội võ lâm, thái tử Tề quốc lại giữa chừng rút khỏi lui thi đấu, thì ra là muốn dùng tên giả làm truyện mờ ám, thần không biết quỷ không hay đoạt đi Bức vẽ Bảo Tàng.

Càng nghĩ, mọi người càng thấy chuyện này quả thật đúng là như vậy rồi. Ngay sau đó, chĩa mũi dùi vào Bắc Thần Huyên.

Thấy mình đã đạt được mục đích, Dạ Hi liền rời đi cùng với Quân Mặc Hiên. Khi nàng xoay người thấy Tiểu Tư Mặc và Tiểu Bạch dưới gầm bàn, nhất thời cảm thấy đứa con trai này của nàng sao lại không tim không phổi như vậy chứ.

Chỉ thấy dưới gầm bàn, Quân Tư Mặc đang nằm ngủ thiếp đi trên thân Tiểu Bạch, đồng thời, vẻ mặt Tiểu Bạch cũng vừa lòng đánh một giấc mộng đẹp.

Dạ Hi thật tò mò, nơi đây ầm ĩ như vậy, hai người bọn họ thật sự ngủ được sao. Quân Mặc Hiên cũng rất thắc mắc như Dạ Hi vậy, lập tức tiến lên, muốn đến ôm lấy con trai của mình.

Thế nhưng nào biết, khi hắn đến gần thì phát hiện trong lỗ tai Tiểu Tư Mặc đang nhét hai cục bông. Mà trong lỗ tai Tiểu Bạch đang nằm dưới đất cũng có nhét hai cục bông to.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên có loại cảm giác ngổn ngang trong gió, hắn rốt cuộc đã sinh một đứa con khác người gì thế này, nên nói hắn trẻ con không hiểu chuyện, hay là nói lá gan hắn quá lớn đây? Tình huống nguy hiểm như vậy, hắn lại cho rằng chui xuống gầm bàn là đã an toàn mà ngủ thiếp đi, không mảy may lo lắng chút nào sao.

Nghĩ tới đây, Quân Mặc Hiên liền tức giận, tính cảnh giác con hắn sao lại thấp như vậy? Ngay sau đó một tay hắn xách Quân Tư Mặc nhấc lên. Mặc dù rất tức giận, nhưng Quân Mặc Hiên vẫn khống chế được sức lực, không làm Quân Tư Mặc bị thương.

Cách đó không xa, Bắc Thần Huyên đang giao chiến với nhân sĩ giang hồ nhìn Quân Tư Mặc, trong mắt lóe lên tia sáng. Đó là con trai của Dạ Hồn, chỉ cần bắt được hắn, còn sợ không có Bức vẽ Bảo Tàng sao?

Vì vậy, Bắc Thần Huyên vung tay lên, chung quanh lập tức xuất hiện hơn mười hắc y nhân, xem ra chính là Ảnh Vệ của Bắc Thần Huyên.

Có thêm Ảnh Vệ tham gia chiến đấu, Bắc Thần Huyên đã nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, đi tới bên cạnh Quân Mặc Hiên.

Bởi vì năm năm trước nhìn liếc qua một chút, Bắc Thần Huyên vốn không nhớ hình dáng của Quân Mặc Hiên trông như thế nào. Huống chi năm năm qua, hành tung của Quân Mặc Hiên vẫn luôn rất bí mật. Vì vậy, Bắc Thần Huyên cũng không biết đó chính là Quân Mặc Hiên.

Vậy mà, tất cả mọi tâm tư của Quân Mặc Hiên lúc này đều đặt trên người Quân Tư Mặc, căn bản không nhận ra Bắc Thần Huyên sắp tấn công. Mà Dạ Hi lại vô cùng tin tưởng con trai mình, tin tưởng Bắc Thần Huyên nhất định sẽ không đánh lén thành công, cho nên cũng không có quan tâm.

Trái lại, khóe miệng Dạ Hi còn nâng lên một nụ cười tà ác, trong lòng âm thầm oán, ai không biết tiểu tử Quân Tư Mặc này kế thừa phúc hắc vô sỉ từ cha hắn chứ. Bắc Thần Huyên muốn bắt Tiểu Tư Mặc, sẽ phải chuẩn bị tốt bị người chỉnh đi.

Lúc ma trảo Bắc Thần Huyên sắp đến gần Quân Tư Mặc thì Quân Mặc Hiên đã nhanh chóng ra tay. Vậy mà còn có một tiểu tử ra tay nhanh hơn. Khi Quân Mặc Hiên nhìn Tiểu Tư Mặc ra tay, hắn liền dừng động tác, thu lại nội lực của mình. Hắn muốn nhìn một chút, tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Chỉ thấy, Quân Tư Mặc đột nhiên mở mắt ra, băng ti trong tay chính xác không lệch chút nào cắm vào trong lòng bàn tay của Bắc Thần Huyên. Mà nhiệt độ băng ti quá thấp, nhanh chóng đông cứng vùng da thịt chung quanh, băng ti giống như hòa làm một thể với da thịt. Lúc này, Quân Tư Mặc mới chầm rì rì rút băng ti ra.

Thứ vốn đã hòa làm một thể, lại bị người miễn cưỡng tách ra, vậy thì cũng sẽ đau đớn giống như là bị khoét thịt. Trong chốc lát, Bắc Thần Huyên đau đến đổ mồ hôi hột.

"Vẻ mặt này của ngươi giống như có hơi đau, vậy ta đây sẽ rút ra nhanh một chút." Quân Tư Mặc vô tội nói, nói xong, nhanh chóng rút băng ti ra.

"A. . . . . ." Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ trong miệng Bắc Thần Huyên, hắn đau đến nhếch miệng nói không nên lời. Hắn quá sơ ý, cho rằng tiểu tử kia chỉ là một đứa bé rất dễ bắt, nhưng hắn lại không biết rằng, người hắn muốn bắt lại chính là con trai của Quân Mặc Hiên và Dạ Hi. Phụ thân đã lợi hại như vậy, tiểu tử này có thể kém cỏi sao.

Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ kiêu ngạo. Con trai và hắn đều phúc hắc giống nhau, rất tốt. Ngay sau đó, Quân Mặc Hiên thúc giục nội lực, vung tay lên, đánh văng Bắc Thần Huyên bay thẳng ra ngoài. Với chút võ công này của hắn, mười người như hắn cũng không phải là đối thủ của Quân Mặc Hiên.

Cùng lúc đó, mười Ảnh Vệ của Bắc Thần Huyên cũng bị nhân sĩ võ lâm tiêu diệt. Lập tức, vô số nhân sĩ võ lâm chạy nhanh về phía Bắc Thần Huyên vừa bị đánh văng ra. Chỉ sợ chạy chậm một chút, mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng sẽ bị người khác cướp đi.

"Chàng nói lần này Bắc Thần Huyên có thể còn sống trở về không?" khóe miệng Dạ Hi nâng lên một nụ cười tà ác, giễu cợt nói.

"Có thể, chỉ là quá trình sẽ rất thê thảm mà thôi. Hơn nữa, Bắc Thần Huyên chết rồi thì còn gì thú vị nữa, sống dở chết dở mới có thú vị không phải sao?" Quân Mặc Hiên vô sỉ nói, không mảy may cảm thấy lời này có bao nhiêu đáng đánh đòn.

Nghe vậy, Dạ Hi dựng một ngón tay cái với Quân Mặc Hiên.

Trải qua những việc nhỏ xen giữa như vậy, trời cũng đã sắp sáng. Quân Mặc Hiên trực tiếp kéo Dạ Hi lên giường ngủ, đồng thời, đuổi Quân Tư Mặc và Tiểu Bạch ra khỏi phòng.

Buổi trưa ngày hôm sau, ba người Vân Thanh Phong đã đi đến khách điếm Dạ Hi ở từ sớm. Thật ra thì sáng sớm bọn họ đã tới đây rồi, biết lão đại và Dạ Hi năm năm không gặp, củi khô lửa bốc, đã rất kịch liệt rồi. Cho nên, ba người mới không đến quấy rầy, mà chỉ mặt kích động ngồi chờ ở đại sảnh.

Lúc này, Quân Tư Mặc cả đêm ngủ ngon dẫn theo Tiểu Bạch đi xuống. Ánh mắt sắc bén của Quân Tư Mặc vừa nhìn thoáng qua đã thấy ba người Vân Thanh Phong ở nơi đó. Biết bọn họ là thuộc hạ của phụ thân, Tiểu Tư Mặc nhớ lại vấn đề xoắn xuýt đêm qua, vì vậy hắn suy nghĩ muốn tiến lên hỏi rõ ràng.

"Ba người các ngươi, tiểu gia hỏi ngươi, dáng dấp Quân Mặc Hiên đặc biệt xấu xí hơn nữa còn là một người tàn phế có phải hay không?" Vẻ mặt Quân Tư Mặc kiêu ngạo nói. Bọn họ là thuộc hạ của phụ thân, cũng chẳng khác nào là thuộc hạ của hắn. Hắn cũng nên làm bộ ấy nhỉ.

Lời này vừa nói ra, ba người Vân Thanh Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mù mịt hỏi thăm lẫn nhau: đây là tình huống gì, khi nào thì có người dám nói chuyện với hắn như vậy. Hơn nữa đối tượng còn là một nhóc con nữa chứ.

Lập tức, Vân Thanh Phong không bình tĩnh nữa, lớn tiếng quát: "Tiểu thí hài, tuổi còn nhỏ như thế mà đã không có lễ phép rồi, phụ thân ngươi không dạy ngươi thế nào là tôn trọng người lớn sao? Hơn nữa, Hiên vương chính là chiến thần, mới không phải người tàn phế gì đó đâu?"

Quân Tư Mặc trắng mắt liếc nhìn Vân Thanh Phong. Người này chính là Vân Thanh Phong thường xuyên bị mẫu thân và phụ thân chỉnh sao? Quả nhiên không có mắt nhìn gì cả, bị chỉnh là đáng đời.

"Mẫu thân của ta chỉ dạy ta tôn trọng người già, không dạy ta tôn trọng kẻ vô lại." Quân Tư Mặc không khách khí cãi lại, tuy chỉ mới bốn tuổi rưỡi, nhưng công phu mắng người của hắn tuyệt đối không kém cỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Vân Thanh Phong trầm xuống, vén tay áo lên, một bộ dáng chửi nhau nhìn Quân Tư Mặc, mở miệng nói: "Tiểu hài tử xấu xa, ngươi đúng là có nương sinh ra, nhưng không có cha nuôi, ngươi nhìn ngươi một chút đi, đều là dáng vẻ một tiểu côn đồ, cẩn thận về sau không cưới được vợ. . . . . . ." Vân Thanh Phong nổ liên tục, nói một chuỗi dài.

Càng nói về sau, Vân Thanh Phong phát hiện, càng ngày càng nhiều người nhìn vào hắn. Cùng lúc đó, vẻ mặt Quân Tư Mặc cũng càng ngày càng uất ức.

Cảnh tượng này, giống như là một đại nam nhân đang bắt nạt một đứa bé năm tuổi. Hơn nữa còn là một nam nhân hung ác bắt nạt một đứa trẻ siêu dễ thương, siêu đáng yêu. Trong nháy mắt, lòng đồng cảm của mọi người tràn lan, chỉ chỉ chỏ chỏ Vân Thanh Phong.

Thấy ánh mắt xem thường của mọi người, Vân Thanh Phong càng nổi giận hơn. Trò gì vậy, sao hắn lại bắt nạt đứa bé này chứ, rõ ràng là tiểu thí hài này tự mình đến khiêu khích hắn đấy có được không?

"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người khác cãi nhau sao?" Vân Thanh Phong không khách khí thét to nói.

Vân Thanh Phong vừa nói ra lời này, mọi người càng thêm khinh bỉ hắn hơn, cũng may đây là khách điếm nhỏ, không có ai biết hắn là Môn chủ của Long Môn, nếu không, một đời anh minh của Vân Thanh Phong sẽ không còn nữa.

Chỉ là, rất nhanh, hạnh phúc cả đời hắn cũng gần như mất rồi, càng đừng nói cái gì là anh minh.

Ngay sau đó, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên không mấy hứng thú xuống lầu thì thấy vẻ mặt Vân Thanh Phong đang giận dữ, bàn tay đang đưa về phía Quân Tư Mặc, muốn nhấc hắn lên.

Thấy thế, sắc mặt Quân Mặc Hiên trầm xuống, bước nhanh về phía trước, cẩn thận ôm Quân Tư Mặc lên, bảo vệ ở trong ngực.

"Mặc, ngươi tránh ra, hôm nay lão tử nhất định phải dạy dỗ tiểu thí hài có mẹ sinh nhưng không nuôi dưỡng này." Vân Thanh Phong phất phất tay, vẻ mặt tức giận nói. Bởi vì quá mức tức giận, hắn vốn không nhận thấy được sắc mặt hai người Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.