Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 64: Chương 64: Chương 54: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (1)




Một khắc đồng hồ tiếp theo, hai người Dạ Hi gần như đã lục lọi khắp Lạc gia bảo nhưng vẫn không hề tìm được nơi gọi là căn cứ quân sự kia. Dạ Hi nhiều lần nghi ngờ, có phải căn cứ quân sự không có ở Lạc gia bảo này hay không.

"Mặc, ở đây không có!" Dạ Hi cau mày, rốt cuộc thì căn cứ quân sự của Tuyết Dung quốc ở đâu?

"Không thể nào, tình báo của ta tuyệt đối không thể sai được." Quân Mặc Hiên nhìn về phía trước, trong lòng vẫn tin chắc căn cứ quân sự nhất định ở Lạc gia bảo.

Dạ Hi không nói gì. Ngay cả dụng cụ dò xét cũng sẽ có thể bị sai sót, huống chi là tình báo chứ?

Đột nhiên, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên một tia sáng. Vẫn còn một nơi bọn họ chưa từng tìm qua, ngay sau đó hắn lôi kéo Dạ Hi tiến về phía sau núi.

Ngay khi Dạ Hi nhìn thấy phần mộ gần như chiếm nửa đỉnh núi thì trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ. Lạc gia bảo chính là gia tộc lâu đời đã mấy trăm năm, phía sau đỉnh núi này đều là tài sản của Lạc gia. Xây dựng căn cứ quân sự ở đây vừa an toàn lại bí mật, Lạc bảo chủ này quả thật quá thông minh rồi.

Chỉ là, bọn họ không sợ động tĩnh quá lớn sẽ quấy rầy sự thanh tu của tổ tiên, ban đêm sẽ quay trở về tìm đến bọn hắn sao? Dạ Hi oán thầm trong lòng.

Vậy mà, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi gần như đã tìm khắp cả đỉnh núi một lượt, nhưng vẫn không phát hiện có bất kỳ chỗ nào khả nghi thì hai người có chút nản lòng.

Quân Mặc Hiên chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục tìm một lát. Đột nhiên, từng trận tiếng vó ngựa truyền đến, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn không tránh được lỗ tai bén nhạy của hai người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lần theo tiếng vó ngựa đi tới trước một mộ phần, nhìn qua niên đại, chỗ mộ phần này là mộ phần lâu đời nhất trong tổ phần của Lạc gia.

"Mặc, chàng chắc chắn là chỗ này?" Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng. Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống căn cứ quân sự mà.

Miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên nụ cười tự tin, tiến lên vỗ lên xung quanh bia mộ. Chỉ chốc lát sau, bia mộ này di động, một con đường nhỏ đi thông dưới đất xuất hiện ở trước mặt hai người Dạ Hi.

Sau khi bia mộ di động, tiếng vó ngựa vốn hơi yếu đã trở nên rõ ràng, xuyên thấu qua lối vào truyền đến tai hai người Dạ Hi.

Hai người cẩn thận tiến vào, càng đi sâu vào bên trong, tiếng vó ngựa càng lớn, mà sắc mặt của Dạ Hi cũng càng ngày càng khó coi. Căn cứ quân sự ngầm, thì ra là căn cứ quân sự ngầm, lực chiến đấu của Tuyết Dung quốc rốt cục mạnh đến mức nào, mà lại xây dựng được một trụ sở quân sự lớn như vậy chứ.

Căn cứ quân sự ngầm giống như một mê cung khổng lồ, hai người Dạ Hi ở bên trong nhanh chóng vọt tới vọt lui. Nếu không phải có tiếng vó ngựa kia, căn bản sẽ không tìm được đường dẫn đến cửa đi ra ngoài.

Ngay khi hai người Dạ Hi đi vào trong mê cung thì trong một sân huấn luyện khổng lồ, mấy ngàn Thiết Kỵ Hoàng Gia đang cưỡi ngựa huấn luyện thuật bắn cung. Vì vậy, hai người tìm một nơi bí mật âm thầm quan sát. Một hồi huấn luyện trôi qua, ngay cả người hiện đại như Dạ Hi cũng rất kinh hãi.

Chỉ thấy, Thiết Kỵ Hoàng Gia của Tuyết Dung quốc chia làm hai đội, cách huấn luyện thật giống như hai phe đang giao chiến. Mà phía sau mê cung chính là chiến trường của bọn họ. Đoàn người xuống ngựa, tiến vào mê cung, tất cả mọi thứ đều chỉnh tề.

Hai người Dạ Hi bám theo một đoạn, phát hiện trong mê cung có thêm rất nhiều trạm gác ngầm, mà những Thiết Kỵ Hoàng Gia kia vừa lùng bắt, đối phó kẻ địch, vừa phải đề phòng trạm gác ngầm, mặc dù như vậy nhưng bọn họ vẫn không hề có vẻ bối rối.

Quân Mặc Hiên quan sát ở bên cạnh cũng kinh hãi. Phương thức huấn luyện như thế, Thiết Kỵ Hoàng Gia cường đại như vậy, sợ là Hắc Thiết Kỵ tốt nhất của Thiên Thần cũng không phải là đối thủ rồi. Không được, phải hủy diệt nơi này, Quân Mặc Hiên thầm nghĩ, bàn tay hắn vung lên, chuẩn bị hủy diệt nơi này.

"Chàng điên rồi!" Dạ Hi ngăn cản nói. Quân Mặc Hiên ra tay nhất định sẽ kinh động người ở đây, nàng cũng không cho rằng chỉ bằng lực lượng của hai người bọn họ sẽ có thể đối phó với mấy ngàn người Thiết Kỵ Hoàng Gia này. Hơn nữa, bọn họ còn đang ở trong mê cung ngầm xa lạ này đấy.

Thấy Dạ Hi ngăn cản, Quân Mặc Hiên cũng tỉnh táo lại. Để hủy diệt căn cứ quân sự của Tuyết Dung quốc, bọn họ phải lên kế hoạch lâu dài. Vì vậy, hai người lặng lẽ rời đi.

Sau khi trở về, Quân Mặc Hiên dựa vào trí nhớ của mình, vẽ lại một phần bản đồ căn cứ ngầm, hy vọng có thể có chút tác dụng nào đó.

"Mặc, chàng định làm như thế nào?" Lúc này, Dạ Hi đang tựa vào trong ngực Quân Mặc Hiên, lười biếng nói.

"Không vội." Quân Mặc Hiên nói như không chút để ý. Căn cứ quân sự thì cũng có thể trở thành nơi cất giấu bảo tàng, chỉ cần thả tin tức ra nói có bảo tàng nằm ở dưới đất tổ phần của Lạc gia bảo, đến lúc đó nhất định sẽ có người đi tìm bảo khố.

Dạ Hi ù ù cạc cạc, mới vừa rồi không biết là người nào nóng vội ngay cả tính mạng của bản thân cũng không để ý đấy. Thấy Quân Mặc Hiên bình tĩnh như thế, Dạ Hi cũng không quá lo lắng, nàng tin tưởng nam nhân của nàng cũng không kém.

Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, bên trong An Thành đồn đãi mộ phần tổ tiên của Lạc gia có bảo tang. Vì vậy, các lộ nhân mã vốn đã sớm đi xa lại quay trở về.

Tin tức này vừa truyền ra, Lạc gia bảo cũng ra sức nghĩ cách để bác bỏ tin đồn, ngay cả kinh đô cũng truyền tin tức tới nói Lạc gia bảo không có bảo tàng, nhưng lại không có một người nào tin tưởng. Dù sao bọn họ thà tin rằng có bảo tàng vẫn hơn là không có.

Vì vậy, đêm đó, đoàn người lặng lẽ đi vào phía sau núi của Lạc gia, mà mấy người Quân Mặc Hiên cũng đi theo. Có mấy người Quân Mặc Hiên nói bóng nói gió dẫn đường, mọi người nhanh chóng tìm được nơi chứa "bảo tàng".

Khi bia mộ của mộ phần tổ tiên Lạc gia bảo được mở ra, mọi người vui mừng, thế này còn không phải bảo tàng sao! Nhất thời, trong lòng mỗi người đều xúc động. Nhưng mà, bọn họ không biết, chờ đợi bọn họ ở trong đó chính là một đám Diêm La đòi mạng.

Nhóm người thứ nhất tiến vào, sau một hồi kêu la thảm thiết thì dần dần biến mất, yên ắng không một tiếng động. Ngay sau đó, nhóm người thứ hai cũng biến mất sau một hồi kêu thảm thiết. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, người phía sau sợ hãi, rối rít suy đoán bên trong rốt cuộc có cái gì.

Chỉ là, sức hấp dẫn của bảo tàng vô cùng lớn, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn có người đi vào. Dạ Hi, Quân Mặc Hiên và mấy người Vân Thanh Phong cũng theo sát phía sau đoàn người đi vào trong.

Nhưng khi bọn hắn tiến vào, trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ kinh ngạc. Nơi này có chút không giống với lần trước khi nàng và Quân Mặc Hiên tới.

Đang lúc mọi người hết sức nghi hoặc, vô số mũi tên nhọn từ xung quanh bắn nhanh đến chỗ đám người Dạ Hi.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên thầm kêu không tốt, hoảng sợ hô lên: "Đây là Thần Xạ Thủ của Tuyết Dung quốc!" Ngay sau đó, liền dẫn theo đám người Dạ Hi nhanh chóng thoát đi.

Tránh thoát mũi tên nhọn, Dạ Hi không nhịn được khẽ nguyền rủa: Đáng chết, rốt cuộc Tuyết Dung quốc còn có bao nhiêu nội tình. Mũi tên nhọn vừa rồi có chỗ nào giống như mưa tên bình thường chứ, hoàn toàn rõ ràng là cung tên cỡ lớn đời sau phát tài minh ra. Cách xa như vậy, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được độ mạnh yếu của loại cung tên này.

Giống như Dạ Hi, vẻ mặt mấy người Quân Mặc Hiên cũng nặng nề. Loại mũi tên đó bọn họ đều biết, cung tên cỡ lớn kia là vũ khí mới ra của Lăng Nguyệt Sơn Trang, lực xuyên thấu của mũi tên nhọn kia hết sức mạnh mẽ, gần như có thể xuyên qua lá chắn quân dụng phòng hộ.

Mấy tháng trước, Quân Mặc Hiên từng bảo Vân Thanh Phong đi mua loại cung tên này, nhưng bị Lăng Vân Tiêu cự tuyệt. Vậy mà, không nghĩ đến hắn lại cho Tuyết Dung quốc mua đi.

Mưa tên qua đi, rất nhiều bộ binh ẩn núp trong mê cung, truy kích đám người Dạ Hi.

Thấy thế, đám người Dạ Hi nhanh chóng rút lui, trực tiếp rời khỏi căn cứ quân sự. Thật may là, những người đó không đuổi theo.

"Mặc, làm sao bây giờ?" Vân Thanh Phong lên tiếng hỏi. Hắn đã từng thấy Thiết Kỵ Hoàng Gia của Tuyết Dung quốc, lại thêm những binh khí này. Nếu khai chiến, Thiên Thần bọn họ nhất định sẽ thua.

Khóe miệng Quân Mặc Hiên nâng lên một nụ cười tà ác, chậm rãi phun ra hai chữ: "Phá hủy."

Cùng lúc đó, vẻ mặt Dạ Hi cũng lộ ra một nụ cười âm hiểm. Căn cứ quân sự ngầm đúng không, nàng sẽ khiến nó trở thành biển lửa ngầm.

Đám người Vân Thanh Phong ở bên cạnh, nhìn nét mặt hai người Dạ Hi, trong lòng yên lặng mặc niệm cho những người ở bên trong.

Quả nhiên, chưa tới một khắc đồng hồ, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên không biết lấy ra từ đâu vài vò rượu và một cây đuốc cháy, từ lối vào ném thẳng xuống.

Nhất thời, ánh lửa lan tràn, bên trong truyền đến từng trận tiếng kêu rên. Mặc dù căn cứ quân sự dưới đất bí mật, chỉ khi nào bị người phát hiện, mới đúng là bất lợi cho vây đánh.

Thật ra thì căn cứ quân sự ngầm của Tuyết Dung quốc người ta rất cường hãn, người bình thường cũng sẽ không chọn dùng hỏa công. Chiến mã và binh khí bên trong ai không muốn làm của riêng ngoại trừ hai đóa hoa tuyệt thế là Dạ Hi và Quân Mặc Hiên này, lại trực tiếp đi phá hủy kia chứ. Biết những mũi tên hạng nặng kia bao nhiêu tiền một thanh không? Bán hai đồng tiền đấy.

"Có phải chúng ta có chút tàn nhẫn rồi không?" Vân Thanh Phong sờ lỗ mũi một cái, chen miệng nói.

Quân Mặc Hiên liếc Vân Thanh Phong một cái, không nhìn hắn lên cơn điên, xoay người rời đi. Mà ở nơi xa, vẻ mặt đám nhân sĩ giang hồ may mắn sống sót nhìn mấy người Dạ Hi đều hoảng sợ. Bởi vì mấy người Dạ Hi đều đã dịch dung, cho nên cũng không có người nào nhận ra bọn họ.

Chỉ là, ở bên trong càng ngày càng nhiều tiếng kêu gào thảm thiết, nhân sĩ giang hồ cũng không gắng gượng được nữa liền rối rít thoát đi. Có lẽ nơi này vốn không có bảo tàng, mà là căn cứ luyện binh của Lạc gia bảo, mà mấy người kia chính là phụng mệnh tới hủy diệt.

Trong lúc nhất thời đã lưu truyền các loại lời đồn, hơn nữa có đám người Dạ Hi thêm dầu thêm mỡ, Lạc gia bảo hưng thịnh mấy trăm năm cuối cùng đã bị hoàng tộc Tuyết Dung theo dõi. Dù sao một gia tộc nắm giữ thế lực lợi hại nhất của Tuyết Dung quốc, không thể không khiến cho người ta hoài nghi bọn họ có mưu đồ này nọ.

Đối với kết quả này, Quân Mặc Hiên rất hài lòng. Mặc dù không thể phá hủy Tuyết Dung toàn bộ Thiết Kỵ Hoàng Gia, nhưng mâu thuẫn giữa hoàng tộc Tuyết Dung và Lạc gia bảo đã trở nên gay gắt. Cuối cùng thì Thiên Thần bọn họ cũng có cơ hội thở dốc rồi.

Quan trọng là, hoàng đế Tuyết Dung đau đầu, sẽ không có thời gian gả nữ nhi đi, mà hắn cũng sẽ không phải bị Hi Nhi ngược rồi. Nghĩ tới ngày tháng tốt đẹp trong tương lai, Quân Mặc Hiên lại bắt đầu suy nghĩ tà ác, đưa tay ôm Dạ Hi. Năm năm không gặp, có phải bọn họ nên làm chút chuyện yêu đương rồi hay không đây.

Khi Quân Mặc Hiên đang suy nghĩ phải làm chút gì đó thì Vân Thanh Phong sát phong cảnh xông ra.

"Mặc, lần này ngay cả Mỹ Nam Kế ta cũng đã dùng tới, nhưng mà Lăng Vân Tiêu không chịu nể mặt, nể mũi." Vân Thanh Phong thở hổn hển nói. Vì Mặc, hắn mạo hiểm bị đánh mà tiếp cận Lăng Vi Vi, để nàng khuyên Lăng Vân Tiêu bán cung tên cho Thiên Thần.

Nhưng cho dù Lăng Vi Vi bằng lòng ra tay, cũng vô dụng. Lăng Vân Tiêu kia cuối cùng vẫn nhất định không chịu thỏa hiệp.

"Mỹ Nam Kế? Ngươi cảm thấy Lăng Vân Tiêu sẽ thích ngươi sao?" Dạ Hi khinh bỉ nhìn Vân Thanh Phong, không ngờ hắn còn có hứng thú đặc biệt với nam nhân đấy. Coi trọng muội muội coi như xong đi, ngay cả ca ca của người ta mà hắn cũng muốn.

Nghe vậy, trán Vân Thanh Phong toát mồ hôi, lời của hắn khiến người nghe rất khó hiểu sao? Ngay sau đó hắn liền lên tiếng giải thích.

Khi Quân Mặc Hiên nghe Vân Thanh Phong giải thích xong, trong mắt hiện lên vẻ nặng nề. Lăng Vân Tiêu này thật đúng là lại yêu nước, không phải thương nhân hám lợi sao? Vậy mà hắn lại chỉ bán cung tên này cho Tuyết Nhung.

Dạ Hi ở bên cạnh cũng chau mày. Biết rõ tầm quan trọng của vũ khí đối với một đội quân, nhưng Lăng Vân Tiêu không bán, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng cướp đoạt.

Cung tên cỡ lớn sao? Dạ Hi nhiều lần suy tư, nghiêm túc nói: "Thanh Phong, có thể chuẩn bị cho ta một chiếc cung tên cỡ lớn tới đây không? Cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ cho các ngươi thấy kỳ tích." Nếu Lăng Vân Tiêu không bán, nàng đây sẽ tự mình làm, nàng cũng không tin, ngay cả súng cũng có thể thiết kế, cái loại mũi tên cổ đại này còn có thể làm khó nàng sao.

Rất nhanh, Vân Thanh Phong đã lấy được một cây cung tên. Dạ Hi nhốt mình ở trong phòng suốt ba ngày, thỉnh thoảng trong phòng truyền đến tiếng vang đinh đinh đương đương. Mãi đến ngày thứ ba thì cuối cùng Dạ Hi cũng hài lòng lấy tác phẩm của mình ra ngoài.

Ban đầu nàng cũng từng nghĩ tới sẽ dùng súng, nhưng mà làm vậy rất tốn kém tiền hơn nữa, chế tạo cũng rất khó khăn. Đồ vật như vậy không thuộc về thời đại này, nàng không muốn dùng với quy mô lớn.

Nhưng mà, bộ cung tên này của nàng không khác với sung là bao, đều là bóp cò bắn. Chỉ là một cái là đạn, một cái khác là mũi tên nhọn mà thôi.

"Nhìn đây, ta dạy các ngươi dùng." Dạ Hi tự tin nói. Nói xong, nàng lấy ra cung tên xinh đẹp, nhắm ngay lá cây đang bay xuống ở phía xa. Cò súng di động kháp trở về thì mũi tên nhọn bắn ra, xuyên qua lá cây bắn vào đại thụ ở phía đối diện.

Thấy thế, mọi người giật mình. Cung tên còn có thể sử dụng như vậy sao?

Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Hi tiếp tục giải thích: "Loại cung tên này nhẹ, hơn nữa lại tiết kiệm sức lực, tầm bắn cũng xa hơn. Mặc dù uy lực không lớn như cây cung cỡ lớn của Lăng Vân Tiêu, nhưng linh hoạt hơn hẳn, có thể bắn ra với tần số nhanh, rất thích hợp dùng cho tác chiến quân sự."

Nghe Dạ Hi giải thích xong, Quân Mặc Hiên tiến lên hôn Dạ Hi một cái thật sâu sắc, sau đó kích động nói: "Nương tử, nàng đã giúp vi phu một đại ân! Có nó, Thiên Thần sẽ không còn e ngại Thần Xạ Thủ của Tuyết Dung quốc nữa."

Dạ Hi vuốt vuốt cánh tay ê ẩm, vẻ mặt vui mừng nói: "Giữa chúng ta cần gì nói những lời này, của ta chính là của chàng, của chàng cũng chính là của ta."

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ cảm động, sao hắn lại có thể may mắn có được một nương tử như Hi Nhi đây chứ.

Không quấy rầy thời khắc ấm áp của hai người, đám người Vân Thanh Phong rất thức thời rời đi. Vậy mà, thời khắc tốt đẹp luôn có người thích sát phong cảnh.

"Mẫu thân, nếu người không trả Tiểu Bạch lại cho con, Tiểu Tư Mặc sẽ chết, là buồn ngủ chết đó." Quân Tư Mặc ở phía xa yếu ớt gào thét. Hắn rất mệt mỏi, mỗi ngày đều không được ngủ thoải mái, hắn đã khó chịu lắm rồi. Hắn còn phải trải qua cuộc sống này bao lâu nữa đây? Ôi. . . . . . . Tiểu Bạch, ngươi đang ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.