Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 56: Chương 56: Đoạn thứ sáu: Dị năng thức tỉnh




Có lẽ do Vân Thanh Phong liên tục không ngừng lặp lại, hay bởi ba chữ Mặc không chết đã kích thích đại não Dạ Hi. Huyết sát trong mắt rút đi, con ngươi đỏ rực dần dần biến thành màu đen.

Lấy lại lí trí, Dạ Hi run run đưa tay dò xét hơi thở của Quân Mặc Hiên, phát hiện có hô hấp, đau xót trong lòng nhận được một chút an ủi, chỉ cần có hô hấp, cho dù làm trái ý trời, nàng cũng phải cứu sống Quân Mặc Hiên.

“Tới đây, trị thương cho Mặc, nếu hắn chết, tất cả các người đều phải chôn cùng.” Dạ Hi nhìn Hoa Hồ Điệp cách đó không xa, rét lạnh nói.

Nghe vậy, Hoa Hồ Điệp thức thời tiến lên tiếp nhận Quân Mặc Hiên, lập tức trị liệu cho hắn. Kỳ thực tình huống của Quân Mặc Hiên rất xấu, tâm mạch vô cùng yếu ớt, tình huống này căn bản không thể cứu được. Nhưng Hoa Hồ Điệp cũng khogn6 dám nói, hắn sợ nói xong, Dạ Hi sẽ phát điên, bọn họ sẽ gặp họa.

Mà Dạ Hi sau khi thu xếp cho Quân Mặc Hiên, đứng dậy, chậm rãi đi về hướng đám người quân Mặc Dực. Một đôi con ngươi đen lại nhiễm lên màu đỏ. Vừa rồi cuồng bạo, khiến dị năng của nàng thức tỉnh, tuy sức mạnh còn hơi yếu, nhưng để đối phó với đám người này thì dư dả.

Đám người Quân Mặc Dực nhìn Dạ Hi liều lĩnh như thế, trong lòng dâng lên nỗi sợ. Mỗi một bước đi của Dạ Hi, đều khiến tim bọn họ căng thẳng thêm một phần.

Đột nhiên, trong tay Dạ Hi phát ra hai quả cầu lửa màu đỏ, nhiệt độ hỏa cầu cực cao, ngay cả bọn người Vân Thanh Phong đứng ở phía xa cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực này. Càng đừng nói đám người Quân Mặc Dực.

Trong lúc nhất thời, mọi người bạo động, nhất là thủ hạ của Quân Mặc Dực, cả đám hoảng sợ nhìn một màn này, quá khủng khiếp, thế cho nên cả đám quên cả việc chạy trốn.

“Tiểu hỏa, thiêu đốt bọn họ cho ta.” Dạ Hi nhìn hai quả cầu lửa trong tay, phân phó nói. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé dùng sức ném đi, hỏa cầu giống như có mắt tấn công về phía đám người Quân Mặc Dực.

May mắn võ công Quân Mặc Dực rất cao, né tránh tưng đối nhanh nên mới may mắn trốn thoát, nhưng mà đám hộ vệ phía sau hắn lại không may mắn như vậy.

Chỉ thấy, Quân Mặc Dực vừa rời khỏi, tại chỗ ấy liền dấy lên một ngọn lửa lớn hừng hực, bên trong đại hỏa có trăm tên hộ vệ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng kì lạ là ngọn lửa lớn như vậy lại không hề lan tràn, chỉ có một mảnh đất này bị lửa đốt.

Theo màu sắc càng ngày càng đỏ của đại hỏa, tiếng kêu của đám người kia dần dần biến mất. Thấy vậy, bàn tay nhỏ của Dạ Hi vung lên, hỏa cầu lại trở về trong tay nàng, sau đó biến mất không thấy.

Tất cả thật giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ có điều gần một trăm tên hộ vệ ở chỗ này biến mất không thấy nữa. Không hề có mùi thịt người bị nướng, chỉ lưu lại một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Khóe miệng Dạ Hi nâng lên một chút nụ cười khát máu, xoay người, lạnh lùng nhìn Quân Mặc Dực, liều lĩnh nói: “Ngươi muốn tự mình kết liễu, hay để bổn vương phi tự mình giải quyết ngươi.”

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc dực lóe qua tia bén nhọn, ngay cả quân Mặc Hiên hắn còn có thể đánh ngang tay huống chi là một người không có nội lực như Dạ Hi. Cho dù có dị năng thì thế nào, Quân Mặc Dực hắn chưa bao giờ sợ một người nào.

Thấy Quân Mặc Dực không nói gì, Dạ Hi tiếp tục nói: “Tốt lắm, xem ra nhị ca muốn bổn vương phi tự tay kết liễu ngươi.” Vừa dứt lời, Dạ Hi liền rút ra một sợi dây nhỏ đỏ như máu từ trong vòng tay.

Sợi dây nhỏ màu đen và băng ti quấn lấy nhau, hợp thành một thể. Một thứ còn lạnh hơn hàn băng gấp mấy lần, một thứ còn nóng hơn liệt hỏa mấy phân, đây mới là vũ khí thật sự của Dạ Hi – Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa đánh lên người của địch nhân, sẽ làm cho kẻ đó có cảm giác hai tầng băng và hỏa, khi cảm giác rét lạnh đi qua thì lại thấy nóng bỏng như liệt hỏa. Tư vị này thật sự không dễ chịu một chút nào.

Dạ Hi tay phải điều khiển Tiểu Hỏa, tay trái ngưng tụ hỏa cầu màu đỏ phát ra công kích về phía Quân Mặc Dực.

Đồng thời, Quân Mặc Dực cũng rút ra binh khí của mình chống đỡ công kích của Dạ Hi, nhưng binh khí bình thường này của Quân Mặc Dực, làm sao có thể so sánh được với Tiểu Hỏa.

Chỉ thấy, Tiểu Hỏa giống như dây mây cuốn lấy thanh kiếm của Quân Mặc Dực. Dạ Hi dùng sức, nhiệt độ của Tiểu Hỏa đột nhiên tăng lên, rất nhanh, mũi kiếm của Quân Mặc Dực đã hóa thành tro tàn, chỉ còn lại chuôi kiếm.

Quân Mặc Hiên thấy vậy nhanh chóng vướt bỏ thanh kiếm, bàn tay vung lên, xuất ra Thiên Âm trảo.

Khóe miệng Dạ Hi dương lên một chút nụ cười khát máu, huy động Tiểu Hảo trong tay, trực tiếp xé rách đại trảo màu trắng, tấn công về phía Quân Mặc Dực.

Thấy vậy, Quân Mặc Dực lại thôi động nội lực ngưng kết thành mấy cái đại trảo đánh về phía Dạ Hi.

Cùng lúc đó, Tiểu Hỏa trong tay Dạ Hi phân thành hai, hỏa ti phụ trách đâm phá đại trảo màu trắng đen này, còn băng ti thì lướt qua đại trảo xám trắng trực tiếp quấn lên người Quân Mặc Dực.

Chỉ trong vài cái nháy mắt, Quân Mặc Dực đã bị băng ti quấn lấy, không thể thoát ra, càng không có cách nào sử dụng nội lực.

“Đã sớm nói ngươi tự giải quyết, cũng không cần phải chịu đau khổ như thế này rồi.” Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, điều khiển hỏa ti trong tay hung hăng quất lên người Quân Mặc Dực.

Không thể không nói Quân Mặc Dực rất có cốt khí, sau trăm cái, hắn vẫn không hề hé răng. Phải biết rằng, mỗi lần Dạ Hi đều chọn chỗ yếu ớt của cơ thể để động thủ, hơn nữa Tiểu Hỏa đánh lên người không chỉ đau đớn gấp trăm lần roi da bình thường.

Thấy Quân Mặc Dực không hé răng, Dạ Hi không có tinh thần đánh, ngay sau đó hung hăng đâm về phía ngực hắn. Trong ngực không có chảy máu, nhưng mà Quân Mặc Dực có thể cảm nhận được trái tim của hắn bị đâm vào một cái, bên trong đang chảy máu ròng ròng, có cảm giác muốn tuôn ra ngoài.

Dần dần, trong miệng Quân Mặc Dực tràn ra máu tươi, trong máu mang theo âm khí nhàn nhạt, hẳn là do hắn tu luyện Thiên Âm trảo mà có.

“Ta rất hối hận, không biết nàng sớm hơn.” Trong mắt Quân Mặc Dực hiện lên vẻ ảo não, sau đó nhanh chóng nhắm hai mắt lại, không mở ra nữa.

Câu nói cuối cùng của Quân Mặc Dực khiến Dạ Hi ngây người, không rõ nguyên do. Lúc nàng đang suy tư thì Hoa Hồ Điệp tiếng gọi ầm ĩ hoảng sợ: “Tiểu Hi nhi, nàng mau tới đây, Mặc hắn...”

Hoa Hồ Điệp còn chưa noi xong, Dạ Hi đã nhanh chóng bước lên, đẩy Hoa Hồ Điệp ra, đi tới bên cạnh Quân Mặc Hiên.

Lúc này, sắc mặt Quân Mặc Hiên đã chuyển đen, máu trên ngực đã ngưng chảy, nhưng mạch đập của hắn lại càng ngày càng yếu. Làm sao bây giờ? Trong lúc nhất thời, Dạ Hi luống cuống tay chân.

Nhưng, ngay vào thời khắc này, Dạ Đại Sơn đi tới, mang theo một vị lão giả tóc trắng khác.

“Nha đầu, để ông ta nhìn xem, ông ta chính là Thương Diên sư phụ của Mặc, y thuật cực cao.” Dạ Đại Sơn nhanh chóng nói. Sau khi biết được Quân Mặc Hiên gặp chuyện không may, Dạ Đại Sơn lập tức đi tìm Thương Diên, chắc chắn trên đời này chỉ có Thương Diên mới cứu hắn được.

Nhìn thấy người tới, Dạ Hi không do dự, để Thương Diên trị liệu cho Quân Mặc Hiên.

Song, khi Thương Diên phát hiện vòng tay đỏ trên cổ tay Dạ Hi, mắt sáng lóe lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, tiến lên nhìn thương thế Quân Mặc Hiên.

Tới khi tiếp xúc với mạch đập của Quân Mặc Hiên, Thương Diên nhăn mày, xoay người nhìn Dạ Hi lạnh lùng nói: “Có phải ngươi và hắn củng phòng rồi.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Dạ Hi đỏ lên, bị một lão giả trên năm mươi tuổi hỏi loại chuyện này, nàng rất xấu hổ. Cho dù rất xấu hổ, Dạ Hi vẫn thành thực trả lời.

Lấy được đáp án khẳng định, trong mắt Thương Diên lóe qua một chút thở dài, xem ra tất cả mọi chuyện sâu xa đều có an bài, cho dù hắn làm gì cũng không thể chống lại ý trời.

“Nha đầu, ta có thể cứu Mặc, nhưng lão phu có một điều kiện. Ngươi đáp ứng, lão phu cứu hắn, nếu không đáp ứng, hắn cũng chỉ có thể chết.” Thương Diên trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi lên tiếng.

Dạ Hi không do dự, kiên định nói: “Được, ta đáp ứng ông, đừng nói một điều kiện, cho dù một trăm ta cũng đáp ứng.”

ddiendannnlequyydonn.comm

Nhìn Dạ Hi kiên định như thế, trong mắt Thương Diên hiện lên tán thưởng, lập tức ôn hòa nói: “Đi với lão phu, năm năm sau, trả lại tự do cho người.”

Rời khỏi Quân Mặc Hiên năm năm? Nghe được điều kiên này, Dạ Hi sửng sốt, trong lòng vô cùng phân vân, thời gian năm năm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm. Nàng và Mặc tình cảm vừa mới bắt đầu, thật sự có thể chịu đựng xa cách năm nắm sao?

Trong lúc nhất thời, Dạ Hi không xác định, bất quá nhìn Quân Mặc Hiên nhắm chặt hai mắt nếu không đáp ứng rõ ràng không được. Vì vậy, Dạ Hi đáp ứng điều kiện của Thương Diên. Nhưng, trước khi nàng đi, nàng nên vì Quân Mặc Hiên dọn sạch sẽ toàn bộ chướng ngại.

Sau khi đạt thành hiệp ước, Dạ Hi nhẹ nhàng hôn lên trán quân Mặc Hiên, dịu dàng nói: “Mặc, năm năm sau gặp lại, nếu chàng dám quên ta, ta sẽ cắt Tiểu Mặc Mặc của chàng.”

Lời này vừa nói ra, người xung quanh cố gắng nhịn cười, không thể không nói thủ đoạn trả thù người khác của Dạ Hi thật không phải bình thường.

Mấy người mang Quân Mặc Hiên về phòng, Thương Diên liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, ngay sau khi mọi người không để ý, lặng lẽ mang Quân Mặc Hiên đi, mang tới hồ nước Quân Mặc Hiên thường hay tới.

Đoạn thứ 7: Huyết tẩy

Mà bên này, Dạ Hi bị Thương Diên đuổi ra, cũng không hề nhàn rỗi. Đã có Thương Diên bảo hộ cho Quân Mặc Hiên, vậy nàng sẽ vì hắn mà bảo vệ Thiên Thần.

Thanh lý môn hộ, huyết tẩy kinh thành Thiên Thần, chính là chuyện kế tiếp Dạ Hi làm. Cùng lúc đó, Dạ Đại Sơn cũng thả lời, trở về Thiên Thần đảm nhiệm trấn quốc đại tướng quân.

Danh tiếng của Dạ Đại Sơn rất cao, lời nói của ông thành công dọa lùi các tiểu quốc nóng lòng xung quanh. Để dưới tình huống Thiên Thần hỗn loạn nội bộ, miễn phải bị các nước khác thôn tính tiêu diệt.

Sáng sớm, Dạ Hi mang theo đám người Vân Thanh Phong tới phủ thừa tướng, làm một trận huyết sát. Bao gồm hạ nhân, tiểu hài tử không một ai may mắn thoát nạn. Kế tiếp là quý phủ nhị hoàng tử, phủ thái tử, Binh Bộ Thị Lang, Lễ Bộ Thị Lang... Hơn mười vị quan viên triều đình toàn bộ đều bị Dạ Hi xét nhà huyết tẩy.

Trừ phủ tướng quân và phủ thái phó, quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ ở kinh đô đều bị bao vây tiêu diệt. Chẳng qua có một số người không trực tiếp tham dự , Dạ Hi lựa chọn bỏ qua cho bọn họ.

Mà phủ tướng quân do có Dạ Đại Sơn lên tiếng, lần này Dạ Viễn Thiên vẫn chưa tham gia vào đấu tranh của thái tử và nhị hoàng tử, nên may mắn thoát nạn. Đồng thời, do Âu thái phó là ân sư của hoàng đế, làm người chân chính, từ đầu đều đứng đúng chỗ bên cạnh hoàng thượng, cho nên cũng không bị huyết tẩy.

Giải quyết xong quan viên kinh thành, Dạ Hi vươn ma trảo tới hậu cung hoàng đế. Từ sau khi hoàng đế được cứu ra thì luôn luôn ngây ngốc trong tẩm cung, ngoài phòng có người của Huyết Sát canh giữ.

Mặc dù biết Dạ Hi nhìn cái gì, Quân Thiên Dịch cũng bất lực, chỉ hy vọng đối với các nhi tử nữ nhi của ông, Dạ Hi có thể thủ hạ lưu tình.

Hiển nhiên, nguyện vọng của Quân Thiên Dịch cũng không được thực hiện, khi Dạ Hi đi đến tẩm cung hoàng đế, Quân Linh San đang thương lượng với hoàng hậu nghĩ cách làm sao cứu viện Quân Mặc Lâm. Lúc trước khi Quân Mặc Hiên tiến giết hoàng cung, đã nhốt thái tử lại. Sau này bởi vì Dạ Hi gặp chuyện không may, hắn chưa kịp thẩm vấn, cho nên thái tử vẫn đang bị nhốt ở Long Môn.

“Dạ Hi, ngươi thật to gan, dám dẫn người xông vào tẩm cung hoàng hậu,” Quân Linh San này ngu ngốc, hiện tại còn chưa biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Thấy Dạ Hi kiêu ngạo tiến vào như vậy, lập tức tức giận.

Dạ Hi cười lạnh, cuồng vọng nói: “Một người cũng không chừa.”

Vừa dứt lời, người phía sau bắt đầu hành động. Hoàng hậu đã có dự kiến trước, đã sớm phái người bảo hộ tẩm cung, chỉ là chút người này của hoàng hậu căn bản không đủ nhìn.

Vài tên không có bản lĩnh, đã bị Dạ Hi giải quyết. Lúc gần đi, Dạ Hi nhìn hoàng hậu sắp tắt thở, lạnh lùng nói: “Hẳn là người nên thấy may mắn, lần này thái tử làm phản không có tìm tới Âu gia, bằng không Âu gia của các người cũng đã đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

Nói xong, không để ý tới phản ứng của hoàng hậu liền rời đi. Ngay sau đó Đức phi nương nương và một vài vị phi tử tương đối được sủng ái trong cung, toàn bộ bị Dạ Hi huyết tẩy. Còn những người đã từng khi dễ Quân Mặc Hiên, Dạ Hi cũng không buông tha.

Huyết tẩy toàn bộ, vẻn vẹn ba ngày ba đêm, kinh thành Thiên Thần đều chìm trong gió tanh mưa máu. Mà trận huyết tẩy này, không chỉ khiến người Thiên Thần không dám coi thường Dạ Hi, ngay cả toàn bộ đại lục, cũng nhớ kĩ Dạ Hi cuồng vọng bá đạo này, nữ tử tâm ngoan khát máu nhưng lại vô cùng si tình.

Tục ngữ nói, tức sùi bọt mép vì hồng nhan, mà Dạ Hi lại là tức sùi bọt mép vì lam nhan. Được thế tử như thế, còn cầu gì hơn.

Sau khi mọi chuyện trở về yên tĩnh, Dạ Hi theo Thương Diên rời đi. Từ sau khi Thương Diên đuổi nàng ra ngoài, nàng chưa hề gặp qua Quân Mặc Hiên, cũng không biết hắn có gặp chuyện gì hay không.

Nhưng những chuyện này, Dạ Hi không dám hỏi, sợ nhận được kết quả không thể chịu đựng. Hơn nữa nàng tin cho dù hỏi Thương Diên cũng không phải nhất định để cho nàng gặp Quân Mặc Hiên.

Kỳ thực Dạ Hi không biết, Quân Mặc Hiên còn đang ở dưới đáy hồ, ít nhất hắn cũng phải ở dưới đáy hồ một năm, mà toàn bộ những việc này ngoài Dạ Đại Sơn ra không hề có kẻ nào biết được.

Chẳng qua sau này có người đồn đãi, trong một đêm hồ nước phía sau núi nhiệt độ tăng cao. Mặt hồ sôi trào bọt khí, toàn bộ sinh vật trong hồ đều chết hết.

Đã từng có người không tin ném một con gà vào trong hồ, song khi hắn vớt lên, con gà kia rõ ràng đã bị nấu chín rồi.

Đến lúc này, không có người dám tới gần hồ nước phía sau núi. Cũng chính bởi vì như thế, Quân Mặc Hiên mới có thể ở dưới đấy hồ hơn một năm mà cũng không bị người phát hiện.

Bân này, Dạ Hi đi theo Thương Diên tới một địa phương có tên là Điệp cốc, nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp, tựa như thế ngoại đào viên. Nhưng mà Dạ Hi thế nào cũng không thể vui nổi, bởi vì lòng nàng không ở Điệp cốc, mà hướng về Thiên Thần phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.