Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 32: Chương 32: Hậu quả về trễ




Quỷ Diện nhận lấy thuốc giải, vẻ mặt khó hiểu nhìn Dạ Hi, chẳng lẽ nàng không sợ mình sẽ đổi ý, thì đã dễ dàng đưa thuốc giải cho mình. Không kìm được, một dòng nước ấm chảy trong lòng Quỷ Diện, đó là loại cảm giác được tín nhiệm.

Tiếp theo, Dạ Hi lại để Quỷ Diện trực tiếp đi Yên Vũ các tìm tú bà Hoa Điêu, nơi đó sẽ là một phân bộ của Huyết Sát.

Lúc gần đi, Quỷ Diện nói ra danh tính người mua, người thuê sát thủ là Âu Quý Tình, sát thủ đêm trước cũng do Âu Quý Tình bỏ tiền ra. Cũng mời người của Sát Thủ Minh, chỉ là không có hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới phái sát thủ thiên hạ đệ nhất Quỷ Diện này.

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi dương lên nụ cười thị huyết, nàng đã nói rồi, nữ nhi bị cường bạo, làm sao Âu Quý Tình có thể dằn nổi cơn giận này. Thế nhưng, ngược lại Âu Viễn Thiên lại rất bình tĩnh, nàng có nên cho hậu viện Dạ đại tướng quân thêm một trận lửa nữa không đây?

Càng nghĩ Dạ Hi càng thấy chủ ý này không tồi, ừm, tìm một cơ hội rồi thử xem.

Đợi sau khi Dạ Hi rời khỏi rừng cây, từ chỗ tối, Âu Tư Hằng đi ra. Nhìn theo hướng Dạ Hi rời đi, lẩm bẩm tự nói: "Dạ Hi, rốt cuộc nàng là người như thế nào? Vì sao cứ hấp dẫn bản thiếu gia."

Mà bên trong Hiên vương phủ, Quân Mặc Hiên thở phì phò chờ ở trong phòng, vốn là muốn đi ra ngoài tìm Dạ Hi, nhưng Long Môn tạm thời có chuyện, nên hắn không đi được, ai dè khi hắn đã xử lí xong mọi chuyện, nữ nhân chết tiệt này còn chưa trở về.

Vào lúc Quân Mặc Hiên đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì Dạ Hi trở lại, trước khi trở về, nàng còn tìm một chỗ để đổi lại khuôn mặt bình thường kia.

Dạ Hi vừa vào cửa, đã thấy Quân Mặc Hiên thở phì phì ngồi ở trên giường. Khi thấy Dạ Hi tiến vào, còn cố ý ngó qua chỗ khác, nhằm tỏ ý bây giờ hắn đang rất tức giận.

"A, Tiểu Mặc Mặc, làm sao vậy?" Dạ Hi tiến lên, chuẩn bị ôm Quân Mặc Hiên một cái. Bây giờ nàng phát hiện, nàng càng ngày càng thích Quân Mặc Hiên, nếu không thì, tách ra còn chưa tới một buổi tối, nàng đã nhớ hắn rồi.

"Hừ, nương tử đáng ghét." Quân Mặc Hiên tức giận. Hắn rất may mắn khi mình giả ngu, có thể không chút kiêng kỵ thích làm gì thì làm. Hắn biết hiện tại cho dù hắn làm cái gì, Dạ Hi cũng sẽ đồng ý.

Nghe vậy, sắc mặt Dạ Hi quẫn bách, sao nàng lại đáng ghét, không phải chỉ về trễ thôi sao.

"Tiểu Mặc Mặc, không phải nương tử cố ý về trễ, do nương tử có đại sự phải làm, cho nên mới về trễ, Tiểu Mặc Mặc chàng cũng không cần giận nương tử được không?" Dạ Hi dỗ dành nói.

Nhưng mặc dù Dạ Hi nói như vậy, Quân Mặc Hiên vẫn không hề để ý tới nàng, hừ, người có chồng đêm không về ngủ, tình huống nghiêm trọng, không thể tha thứ. Đáng ghét hơn chính là, buổi chiều đã nói cho uống sữa, vậy mà nữ nhân chết tiệt này lại quên mất, càng không thể tha thứ.

"Tiểu Mặc Mặc..." Dạ Hi tiến lên lôi kéo Quân Mặc Hiên, nũng nịu kêu. Chờ khi làm xong Dạ Hi mới phát hiện, vậy mà mình lại đi làm nũng với một tên ngốc, mà mười tám năm nay đây là lần đầu tiên nàng làm nũng, thế mà Quân Mặc Hiên cũng không chịu nể mặt.

Vì vậy, Dạ Hi phát hỏa, quát cả tên lẫn họ: "Quân Mặc Hiên, chàng tài giỏi, không phải là lão nương trở về trễ một chút thôi sao, chàng có cần phải như vậy không, Hơn nữa ta lại không đi làm chuyện gì sai, chàng lại dám không để ý tới ta."

Dạ Hi cũng rất giận, nàng làm tất cả thứ đó là vì ai, còn không phải vì tiểu tử này, nếu như nàng đơn độc một mình, cần phải đi mở thanh lâu, thành lập Dạ Sát sao? Thật là, nàng vì hắn như vậy, tiểu tử này còn không biết tốt xấu.

"Nương... Nương tử... Ta không có tức giận." Nhìn Dạ Hi tức giận, Quân Mặc Hiên lập tức dừng lại. Hắn có khuynh hướng chịu ngược hay sao, thế nào mà khi Dạ Hi tức giận, hắn không hề lo lắng. Hơn nữa còn cảm thấy bộ dạng Dạ Hi phát hỏa cực kỳ đáng yêu, dựa vào, không nhịn được.

"Không tức giận, không tức giận chàng sẽ để ý tới ta sao? Chàng cho ta cũng ngốc như chàng sao?" Dạ Hi tức giận lên nói chuyện sẽ không có chừng mực.

Mà, câu ngốc tử này, lại cho Quân Mặc Hiên tìm được chỗ trống chui, đáng lẽ định bỏ qua cho Dạ Hi, không ngờ chính nàng đưa tới cửa, vậy cũng đừng trách hắn.

"Nương tử, Hiên nhi không phải ngốc tử, tức giận là vì nương tử gạt người, nói hay lắm buổi tối cho Hiên nhi ăn miệng, nhưng đợi lâu như vậy, nàng cũng không có trở về, ta... Ta mới có thể tức giận." Nhìn mặt Dạ Hi biến sắc, giọng Quân Mặc Hiên càng ngày càng nhỏ, ngay cả câu nói sau cùng cũng cà lăm rồi.

Nhưng Quân Mặc Hiên không biết, không phải Dạ Hi tức giận tới đỏ mặt, mà nghĩ đến từ ăn miệng này, trong đầu liền nhớ tới cảnh tượng buổi chiều hai người hôn nhau mãnh liệt.

Nghe quân Mặc Hiên nói như vậy, Dạ Ho cũng có chút hổ thẹn, nàng cho rằng tiểu tử này đã quên chuyện đó, không nghĩ tới vẫn còn nhớ.

"Thế nào? Nương tử nàng không cho ta ăn sao?" Quân Mặc Hiên ủy khuất, một đôi mắt vô tội nhìn Dạ Hi.

Dạ Hi hoa hoa lệ lệ quẫn bách, này phải nói thế nào, chẳng lẽ muốn mình đưa miệng tới gần, hô to: Tiểu Mặc Mặc, đến đây đi, nương tử cho chàng ăn miệng. Mẹ kiếp, đây cũng không phải là dạy tiểu hài tử.

Tiểu tử này cũng thật là, không biết trực tiếp nhào lên, sau đó nàng lại ra vẻ rụt rè phản kháng, sau đó thì tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Như vậy thật tốt, nhưng, Dạ Hi hoài nghi, với chỉ số thông minh này của Quân Mặc Hiên, chuyện nam nữ hoan ái này hắn biết làm thế nào sao?

Thấy Dạ Hi một lúc lâu cũng không nói lời nào, Quân Mặc Hiên tốt bụng đề nghị nói: "Nương tử, thật ra không bú sữa cũng được, quản gia nói, chúng ta là phu thê có thể động phòng. Ừm, lần trước ta cũng hỏi quản gia, động phòng chính là chúng ta cởi hết sạch, ta nằm phía trên, nàng nằm ở dưới. Đương nhiên, nếu nương tử nguyện ý, có thể nằm phía trên."

Lời này vừa nói ra, mặt Dạ Hi càng đỏ hơn, miệng ăn thì thôi, còn dám làm cái khác, hắn thật đúng là dám nói. Nhưng mà nhìn bộ dáng vẻ mặt hồn nhiên của Quân Mặc Hiên, Dạ Hi muốn nói thêm gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng.

"Nương tử, không nói lời nào, Hiên nhi coi như nàng đồng ý." Quân Mặc Hiên hưng phấn nói, rống, rốt cuộc cũng có thể ăn thịt rồi.

Không tới một khắc, Quân Mặc Hiên đã lột sạch trần như nhộng, nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại ở trên giường, trong miệng lầm bầm nói: "Nương tử, nàng muốn ở phía trên, hay là nằm phía dưới? Ừm, ta cảm thấy nương tử vẫn nên ở phía trên thì tốt hơn? Bởi vì ta sợ mình sẽ đè bẹp nương tử."

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi quẫn bách nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Quân Mặc Hiên. Bình thường không phải miệng nàng tốt lắm sao, độc miệng đến có thể nói chết thành sống, nhưng mỗi lần đối mặt với Quân Mặc Hiên, làm sao nàng trở thành lắp bắp rồi.

Thấy Dạ Hi không nói chuyện, Quân Mặc Hiên nghiêng mặt qua lại thấy nương tử nhà mình ngây ngốc đứng ở cạnh cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn mình.

"Nương tử, nàng mau cởi y phục ra, nhớ là phải cởi hết sạch nha, nếu nương tử còn không cởi, Hiên nhi có thể cởi giúp nàng. Nói cho nàng, quản gia đã dạy ta cách cởi y phục, ông ta còn nói, ta cởi y phục giúp nương tử, nương tử sẽ cực kỳ hưng phấn." Quân Mặc Hiên tiếp tục dụ dỗ. Khi nói chuyện, còn dùng ánh mắt hồn nhiên kia nhìn Dạ Hi.

Bởi vì kích động, đôi mắt kia đã từ từ trở nên thâm thúy, mà tỉ lệ vóc người hoàng kim kia không ngừng sáng ngời trước mắt Dạ Hi, nháy mắt, đầu óc Dạ Hi bị chập mạch rồi.

"Không... Không cần, tự ta cởi..." Nói xong, Dạ Hi bất giác dơ tay ra mở nút thắt bên hông áo. Tức khắc, áo ngoài rớt xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.