Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 13: Chương 13: Thái tử tới cửa khiêu khích




Không nắm được, nhận thức của Quân Mặc Hiên về Dạ Hi càng thêm thâm sâu, nếu như lần trước nàng mà ra tay ngoan độc với mình, lấy tâm tình lúc đó của nàng nói không chừng đầu hắn cũng chuyển nhà rồi.

Mà bên cạnh, vẻ mặt Vân Thanh Phong ngu ngơ, lấy lại tinh thần, vỗ vỗ trước ngực mình, may mắn hắn không phải là địch nhân của Dạ Hi, mà là bằng hữu. Hắn ta cũng không cần chết như vậy, quá thê thảm rồi.

“Phụ thân đại nhân, sắc trời không còn sớm, lại mặt thì miễn đi. Bổn vương phi cũng không muốn nhìn thấy đồ bỏ đi.” Dạ Hi chán ghét nói, cũng không để ý tới vẻ mặt còn khó coi hơn ăn cứt chó của Dạ Viễn Thiên.

Kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi Tụ Hiền các. Không cần đoán, chân trước vừa bước vào cửa Hiên vương phủ, đã thấy ngoài cửa lớn, một nam tử mặc bạch ngọc nạm mạ vàng thở phì phò đứng ở cửa lớn.

“Dạ Hi, ngươi đứng lại.” Quân Mặc Lâm có chút giận dữ, hắn nguyện ý nói chuyện với Dạ Hi, là nể mặt nàng, vậy mà nàng ta lại coi như không thấy sự tồn tại của hắn. Thế nào, muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao?

“Thái tử ca ca, huynh tìm nương tử của đệ làm gì?” Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt phòng bị nhìn Quân Mặc Lâm, hắn chưa từng quên hành động vĩ đại theo đuổi thái tử của Dạ Hi.

Mà Quân Mặc Hiên giữ gìn như vậy, ở trong mắt Dạ Hi lại trở thành bảo vệ nàng, sợ thái tử sẽ gây bất lợi cho nàng. Nhìn trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên sợ hãi, trong lòng Dạ Hi trầm xuống, xem ra thái tử này bình thường bắt nạt Quân Mặc Hiên không ít.

“Dạ Hi, đừng làm ra vẻ, bộ dạng lạt mềm buộc chặt này, bản thái tử không ăn.” Quân Mặc Lâm hung hãn nói, hắn cũng không tin, một người sẽ trở nên thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.

Tuy Dạ Hi rất xấu, nhưng không biết vì sao, lần này nhìn thấy Dạ Hi, Quân Mặc Lâm cảm thấy nàng trở nên đẹp hơn, nhất là ánh mắt kia.

Nghĩ tới đây, thái tử đột nhiên lắc đầu, hắn suy nghĩ gì vậy, một ả háo sắc, hắn lại cảm thấy nàng xinh đẹp, nhất định là điên rồi.

“Lạt mềm buộc chặt, là ngươi, dù bổn vương phi có chơi lạt mềm buộc chặt với một con heo, còn tốt hơn bị ngươi quấn lên.” Dạ Hi chán ghét nói, tên Quân Mặc Lâm này sẽ không tự cho là đúng tự tin quá mức đấy chứ. Cho rằng mình là nhân dân tệ, mọi người đều muốn dính lấy sao.

“Tới cùng là ai quấn ai, Dạ Hi, lúc trước là ai liều chết không biết xấu hổ quấn bản thái tử, muốn bản thái tử cưới nàng. Hừ, cũng không nhìn xem diện mạo của ngươi, một người xấu xí mà muốn trở thành người của ta, nằm mơ.” Quân Mặc Lâm chán ghét nói, cho rằng đổi một phương thức khác thì hắn sẽ bị nàng hấp dẫn sao?

Đúng vậy, hôm nay Quân Mặc Lâm chính là muốn tới nhục nhã Dạ Hi, dám đả thương Ngữ nhi của hắn, Dạ Hi thật to gan.

“Mẹ kiếp, lúc trước do lão nương mắt mù, mới có thể nhìn trúng ngươi, vậy được không. Ngươi cũng không soi lại chính ngươi đi, đã không đáng yêu như Quân Mặc Hiên, lại không có dáng người đẹp, ta dựa vào đâu mà bỏ qua không cần một mĩ nam, lại đi chọn một tên cặn bã như ngươi!” Dạ Hi làm một bộ dáng ân hận lúc đầu đã làm sai.

Truyện được dịch trực tiếp tại dienanlequydon.com. Vui lòng không mang truyện đi nơi khác.

Bộ dáng kia thật giống như hận thấu Quân Mặc Lâm này. Cũng không phải là ma, Dạ Hi chưa bao giờ gặp qua người không biết xấu hổ như vậy, bộ dáng dạng chó hình người, mà cũng xứng lọt vào mắt nàng sao, rõ là khôi hài.

“Ngươi... Ngươi nói cái gì, ngươi nói ta không bằng tên ngốc này.” Quân Mặc Lâm tức giận, đưa tay chỉ vào Quân Mặc Hiên, chết tiệt, ánh mắt nàng mới có vấn đề, mọi người ai cũng biết hắn tốt hơn tên ngốc này bao nhiêu lần.

“Đây là sự thật, ngươi vẫn nên sớm chấp nhận đi.” Dạ Hi tỏ vẻ chân thành nói, nói xong, kéo Quân Mặc Hiên nhanh chóng rời đi.

Quân Mặc Lâm thấy Dạ Hi muốn đi, chuẩn bị tiến lên giữ nàng lại, ai ngờ giống như sau gáy Dạ Hi mọc ra đôi mắt, bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt gian trá cười nói: “Lúc trước Liễu Tông Ngọc chính là bị ta một chiêu đánh bại, ta nghĩ hẳn là ngươi đánh không lại Liễu Tông Ngọc đi, cho nên đừng tự rước lấy nhục, bổn vương phi không có sở thích chỉnh dung miễn phí cho người khác.”

Nghe vậy, thiếu chút nữa thì Quân Mặc Hiên cười ra tiếng, chỉnh dung miễn phí cho người khác, nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không? Rõ ràng là ra tay đánh người, nàng lại nói thành chỉnh dung cho người khác, sao nàng có thể không biết ngượng mà nói ra miệng chứ. Có điều, Dạ Hi vô sỉ như vậy, hắn thích.

Mà vẻ mặt Quân Mặc Lâm ngừng một trận, hắn ta cũng nghe nói qua chuyện Dạ Hi đánh bại Liễu Tông Ngọc, mới đầu hắn còn không tin, nhưng nhìn bộ dạng này, sợ là sự thật.

“Dạ Hi, nếu như bản thái tử đồng ý lấy ngươi làm thiếp, ngươi còn có thể đối xử như vậy với bản thái tử sao?” Quân Mặc Lâm dụ dỗ nói, hừ, chờ sau khi Dạ Hi gả cho mình, hắn mới hành hạ nàng thật tốt, phương pháp hành hạ nữ nhân tốt nhất chính là để cho nàng làm quả phụ, mỗi ngày bị những nữ nhân khác tính kế sỉ nhục.

“Ha ha ha... Ta nói Quân Mặc Lâm, ngươi muốn làm ta chết cười sao? Đầu bổn vương phi lại không bị cửa kẹp, bày đặt vương phi tốt đẹp thì không làm, lại chạy tới làm thiếp của ngươi, ngươi đang mơ mộng viễn vông gì vậy? Hay ngươi nghĩ bổn vương phi thích bị coi thường hả?” Dạ Hi không chút khách khí khoa trương cười to.

Có đôi khi, nàng thật sự bội phục trình độ tự kỉ của người cổ đại ở đây, bọn họ lấy tự tin từ đâu, để cho bọn họ nghĩ Dạ Hi nàng là một người mắt mù. Cũng phải thôi, nếu không phải mắt mù, sao có thể nhìn trúng phế vật Quân Mặc Lâm này, nếu không phải mắt mù, làm sao có thể bị Dạ Ngữ khi dễ lâu như vậy mà không biết đánh trả?

“Ngươi... Bản thái tử nguyện ý lấy ngươi, là vinh hạnh của ngươi, ngươi cũng đừng hối hận.” Quân Mặc Lâm tức giận nhìn thoáng qua Dạ Hi, quay người rời đi. Dạ Hi đáng chết, sỉ nhục này, hắn nhớ kỹ.

Sau khi thấy Quân Mặc Lâm đã đi xa, Dạ Hi xoay người, phát hiện Quân Mặc Hiên hai mắt tức giận nhìn nàng.

“Tiểu Mặc Mặc, chàng làm sao vậy?” Dạ Hi nghi ngờ hỏi.

“Ta...” Quân Mặc Hiên nhăn nhăn nhó nhó không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng, hắn giống như chuẩn bị đưa ra quyết định trọng đại gì đó, mở họng rống lớn nói: “Nương tử thật sự cảm thấy ta anh tuấn hơn thái tử ca ca, tốt hơn thái tử ca ca sao? Nương tử thực sự nguyện ý gả cho ta mà không phải thái tử ca ca?”

Cũng không biết là cố ý hay vô ý, giọng của Quân Mặc Hiên đặc biệt lớn, cơ hồ cả con đường người đều có thể nghe được, đương nhiên cũng bao gồm cả thái tử vừa đi không xa.

“Ừ, đúng vậy, có tướng công anh tuấn như chàng, nương tử làm sao có thể nhìn tới những người khác được? Nhất là loại loại người tự đưa tới cửa giống như thái tử, lại càng không lọt nổi vào vào mắt xanh của ta.” Dạ Hi ôn nhu nói, giọng nói tuy không lớn, nhưng những người xem trò vui ở xung quanh vẫn có thể nghe thấy được.

Lại thêm nha đầu Phấn Điệp kia thêm mắm thêm muối tuyên truyền khắp nơi, phiên bản này trở thành thái tử tự mình đưa tới trước mặt Dạ Hi, lại bị Dạ Hi nhục nhã, đành phải chán nản rời đi.

Rất nhanh, chuyện này đã truyền khắp kinh thành Thiên Thần, Dạ Ngữ nghe thấy lời đồn này, thiếu chút nữa thì xỉu vì tức, Dạ Hi chết tiệt, lại quyến rũ thái tử ca ca của nàng, không biết xấu hổ.

Đồng thời, Phấn Điệp cũng không quên mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, để cho sự tích chói lọi của thái tử truyền khắp các kinh thành, đến lúc này tất cả mọi người đều biết chuyện thái tử tới tìm Dạ Hi. Thậm chí còn có người bắt đầu hoài nghi, lúc trước rốt cuộc là Dạ Hi đuổi theo thái tử chạy đầy đường, hay là thái tử đuổi theo phế vật Dạ Hi này chạy đầy đường.

Lúc này, kinh thành Thiên Thần phi thường náo nhiệt, đều là đàm luận về chuyện này.

Đồng dạng, Vân Thanh Phong nghe được tin này, thiếu chút nữa thì cười ngất đi. Thủ đoạn độc địa như vậy, không cần đoán cũng biết là do tiểu tử phúc hắc Quân Mặc Hiên kia làm. Cùng Quân Mặc Hiên giành nữ nhân, chính là phải chuẩn bị tốt bị ngược chết. Cũng may, hắn không thích Dạ Hi, nếu không đã bị chỉnh thê thảm hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.